Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1090:

Sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, đôi mắt đẫm lệ. Cô bé không nói gì. Nhưng trong thâm tâm, cô bé lại thấp giọng cảm ơn Khương Thư Lan.
Sau này, dù có ở tuổi ba mươi, cô bé đã là một nữ cường nhân trong ngành sản xuất, Chiêu Đệ được mọi người khắp nơi ngưỡng mộ.
Nghĩ về ở bệnh xá sạch sẽ vào năm mười hai tuổi. Câu nói đó - Ngón chân của con thích được tự do. Cô không thể nhịn được mà muốn rơi lệ.
Dì Khương đã bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của cô bé. Chiêu Đệ đã thề rằng cô bé sẽ trở thành một người dịu dàng như Khương Thư Lan trong tương lai, và sau này cô bé ấy cũng đã làm được.
Cô bé gia nhập đội của Lê Lệ Mai, cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều người.
Khương Thư Lan không quan tâm đến cô bé, để Chiêu Đệ khóc đủ rồi, sau đó nhỏ giọng nói: "Được rồi, mẹ con cũng sắp tỉnh rồi."
Ngụ ý là không thể mẹ cháu thấy dáng vẻ khóc nhè của cháu.
Chiêu Đệ sụt sịt, lau nước mắt và nói cảm ơn với Khương Thư Lan nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trong phòng bệnh.
Lê Lệ Mai đang canh giữ bên người Xuân Ni, những vết thương trên khắp cơ thể cô ấy được xoa bằng iốt, iốt nóng chạm vào miệng vết thương. Đó chính là xát muối vào miệng vết thương.
Ngay cả Xuân Ni, người đang hôn mê, cũng nhiều lần phải tỉnh dậy bởi cơn đau.
Mà Khương Thư Lan dẫn Chiêu Đệ đi vào đã thấy một cảnh như vậy khi họ vừa bước vào.
Chiêu Đệ nghe mẹ cố gắng thở hổn hển, cô bé hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy tới: "Mẹ…." Xuân Ni vừa mới tỉnh dậy, sức lực không có bao nhiêu, chỉ có thể dùng sức mở to mắt nhìn Chiêu Đệ.
"Chiêu Đệ, mẹ không có việc gì."
Mẹ luôn là như vậy, không muốn biểu hiện ra một chút đau khổ nào ở trước mặt con cái.
Chiêu Đệ nghe thấy điều này, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Mẹ, mẹ hãy dưỡng bệnh thật tốt, con có thể nuôi mẹ."
Trái tim Xuân Ni nóng như lửa đốt sau khi nghe thấy điều này, cô ấy có năm đứa con. Đứa trẻ duy nhất cảm thấy đau lòng cho cô chỉ có Chiêu Đệ.
Thấy Xuân Ni mơ màng như sắp ngủ.
Chiêu Đệ lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Khương Thư Lan và Lê lệ Mai dập đầu: "Cảm ơn, cảm ơn…"
Ngoại trừ cảm ơn, cô bé không biết phải nói gì.
Khương Thư Lan và Lê Lệ Mai, hai người ngay lập tức giơ tay giúp cô bé đứng dậy.
Vừa đỡ, lại thấy một thân toàn xương.
Cả hai đều khựng lại.
Sau khi Chiêu Đệ đứng dậy, cô bé lại lấy tiền từ trong túi ra, đó là số tiền chưa được đưa đi trước đó.
Cô bé đưa cho hai người: "Số tiền này là sạch sẽ, hai mẹ con kiếm từ việc đi hái trái cây và bắt hải sản mang đi bán."
Chỉ là số tiền này không được hai mẹ con giữ mà giao lại cho người lớn trong nhà.
Chiêu Đệ quay lại nhà họ Miêu lần này chính là để trộm số tiền này ra.
Cô bé không lấy gì nhiều, chỉ lấy gần ba tháng tiền công của mẹ con cô bé.
Ban đầu có hơn năm mươi tệ, nhưng sau khi bị bọn họ tiêu hết, chỉ còn lại hai mươi tám tệ.
Khương Thư Lan dừng lại, nhưng cô vẫn không cầm đến nó.
Ngược lại, Lê Lệ Mai nói: "Chị, số tiền này em sẽ nhận, nó sẽ được đưa vào bên trong tài chính quỹ cứu trợ." Nó sẽ được sử dụng để cứu người vào lần sau.
Khương Thư Lan dừng lại, cô muốn nói để lại một ít chi phí sinh hoạt cho hai mẹ con.
Tuy nhiên, Lê Lệ Mai lại lắc đầu.
Nếu bọn họ không nhận tiền, hai mẹ con vẫn sẽ đưa nó cho cô, cô ấy biết tính khí của Chiêu Đệ.
Tốt hơn hết là nên chấp nhận nó và bù đắp cho hai mẹ con họ ở những mặt khác.
Thấy Lê Lệ Mai chắc chắn như vậy, Khương Thư Lan không ngắt lời.
Cô nói nhỏ: "Vậy thì việc này giao cho em."
"Chị sẽ về nhà một chuyến, một lát nữa sẽ quay lại mang cơm cho mọi người."
Lê Lệ Mai và mẹ cô ấy đã bất hòa, tất nhiên gia đình cô ấy không thể giao thức ăn cho cô ấy.
Hơn nữa cô ấy còn phải ở đây chăm sóc Xuân Ni, chưa kể đêm nay lại là thời điểm quan trọng, cô ấy nhất định sẽ ở lại trông coi.
Lê Lệ Mai lời đến bên miệng lại nuốt lại.
“Cám ơn chị Thư Lan.”
Dù sao cô nợ chị Thư Lan nhiều như vậy, nợ thêm lần này cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận