Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 452:

Ngược lại người của tộc họ Lê lại tới cởi trói cho bọn họ.
Mà nhóm chuyên gia của ông Từ sau khi được cởi trói cho rồi, người trẻ thì còn đỡ, hơi xoay xoay cổ tay, còn ông Từ lại không thể động đậy nổi nữa.
Tuổi lớn như vậy rồi, lại bị trói ở trên cây, máu toàn thân đều bị ứ đọng lại, lúc này chân tay ông ấy mềm nhũn.
Lúc suýt nữa bị ngã xuống, lập tức có người ra đỡ lấy.
Lúc nhìn thấy người vừa đỡ mình là Chu Trung Phong, ông Từ lập tức ngạc nhiên: “Cảm ơn.”
Chu Trung Phong lắc đầu, ngồi xổm xuống nói: “Trèo lên đi ạ.” Ngữ khí vô cùng ngắn gọn xúc tích.
Lúc này ông Từ lại càng ngạc nhiên hơn, ông ấy chần chờ một lát, Tống Vệ Quốc vô cùng vui vẻ: “Ông Từ, ông cứ trèo lên đi, vị này chính là phó đoàn trẻ tuổi nhất của đội chúng tôi, thể lực của cậu ấy chắc chắn là vô cùng tốt.”
Coi như Chu Trung Phong biết cơ thể mình cao lớn.
Nếu cứ tiếp tục ở đây giằng co như vậy, mấy chuyên gia này bỏ đi rồi thì biết làm sao bây giờ?
Ông Từ chần chờ trong chốc lát, đến cuối cùng vẫn là leo lên lưng Chu Trung Phong.
Vốn tưởng rằng sẽ vô cùng xốc nảy, nhưng không ngờ rằng mỗi bước đi lại khá bình ổn.
“Tại sao vậy?” Ông Từ thấp giọng hỏi.
Chu Trung Phong dùng đôi chân dài bước trên cỏ dại ở rừng cao su, dưới ánh trăng sáng, lời ít nhưng ý nhiều: “Chú đã xin lỗi rồi mà.”
“Chú chính là người duy nhất xin lỗi.”
Anh sở dĩ tức giận là vì mấy người kia vô cùng cao cao tại thượng, dù sau khi đã phạm phải sai lầm rồi cũng kháng cự không chịu thừa nhận, hơn nữa còn mắng người ở đây là đám người hoang dã.
Dân chúng thì không phải con người sao?
Không ngờ vậy mà lại có được đáp án như vậy.
Ông Từ nhắm mắt lại, thở dài: “Lần này chúng tôi quả thật là đã quá lỗ mãng rồi.”
Vì muốn sớm có thể được nghiên cứu thực vật mà lại làm chuyện đáng kích động như vậy.
Vậy nên mới gây ra trận giao tranh không đáng có như thế này.
Ngữ khí Chu Trung Phong thản nhiên: “Mấy người dân có thể hơi ngu muội, nhưng thiên tính bọn họ không hề xấu.”
“Nếu như chú đối xử tốt với bọn họ, lúc cần kiếm bọn họ để trợ giúp, bọn họ chắc chắn sẽ giúp cho chú.”
Thậm chí chính bọn họ còn chưa ăn cơm, nhưng cũng sẽ lấy món mà nhà mình cho là ngon nhất ra để chiêu đãi mọi người.
Ông Từ nghĩ đến vừa rồi, bản thân sau khi xin lỗi, lúc trước còn hùng hổ kêu la, muốn nhốt bọn họ vào trong chuồng heo mà xử phạt.
“Tôi sẽ cố gắng dạy dỗ lại học trò của mình.”
Trần Chí Cương đi ở phía trước nghe được lời này theo bản năng mà sợ run, có chút lạnh sống lưng.
Chu Trung Phong thu hồi tầm mắt, anh “ừm” một tiếng.
Ông Từ lại hỏi tiếp: “Vậy dựa theo kế hoạch của mấy cậu thì khi nào chúng tôi mới được sắp xếp để đi tới rừng cao su?”
Đều là những học giả lão luyện, đối xử với việc nghiên cứu thực vật như thể đối xử với vợ mình vậy, thậm chí một giây cũng không nguyện tách ra.
Chu Trung Phong lắc đầu, trong rừng rậm, anh mạnh mẽ uyển chuyển tựa như một con báo săn, mỗi bước đi đều chuẩn xác mà tránh được bụi gai, có thể bảo đảm cho người đang được cõng trên lưng mình không có chút thương tổn nào.
Anh tuần tra một phen, lắc đầu nói: “Có lẽ là phải đợi, sau chuyện hôm nay, quân đội với người dân bắt đầu xuất hiện khe rạn nứt rồi, chỉ sợ tiếp tục làm sẽ không được thuận lợi cho lắm, chúng ta cứ tiếp xúc qua trước đã.”
“Đợi sau khi chúng tôi xác nhận được rồi thì mấy người có thể đi tới rừng cao su.”
Ông Từ nghe xong liền có hơi thất vọng.
Chu Trung Phong không hề câu nệ mà nói thẳng luôn: “Mấy người đến đây như vậy là đã trực tiếp đánh vỡ sự hòa hoãn giữa quân đội với nhân dân rồi, sau đó sẽ như thế nào thì không ai có thể xác định được, chỉ có thể cố gắng mà đi điều tiết mâu thuẫn của hai bên để cùng đạt được sự nhất trí mà thôi.”
Nhưng mà chuyện này nói ra thì dễ, nhưng để làm được lại khó khăn vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận