Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1328:

Khương Thư Lan không nhịn được cảm thán: "Lớn như vậy hết rồi."
Trước kia lúc cô rời đi, hai người Đại Sơn và Đại Hà rõ ràng vẫn là những đứa trẻ, hiện giờ chúng nó đứng bên cạnh cô thì đã cao hơn cô tận nửa cái đầu.
Khương Đại Sơn cười khà: "Cô à, đó là do cô đi lâu quá đó."
Cả nhà cứ trông ngóng cô về nhà như mong ngôi sao mong ánh trăng vậy.
Khương Thư Lan nghe thấy câu này, không nhịn được vỗ vỗ bả vai Khương Đại Sơn: "Sau này nếu cô có thời gian thì sẽ thường xuyên về nhà."
Lời này khiến Khương Đại Sơn và Khương Đại Hà có phần lâng lâng.
Đợi đến khi về nhà, Khương Thư Lan vẫn còn lo lắng, không biết để Chu Trung Phong ở nhà một mình thì anh có thích ứng được không nữa.
Kết quả trở về lại phát hiện đối phương thích ứng vô cùng tốt đẹp, bổ củi gánh nước, cùng anh cả Khương làm một chiếc lồng lên núi bắt mồi, làm việc trông vui vẻ vô cùng.
Khương Thư Lan đi vào, bảo hai đứa nhỏ đi theo người lớn ra ngoài khoảng đất trồng rau hái chút đồ ăn, còn bản thân thì lén lút đi đến bên cạnh Chu Trung Phong, nhỏ giọng hỏi: "Đã quen chưa?"
Chu Trung Phong gật đầu, cầm chiếc lồng làm được một nửa trong tay ra ngắm nghía.
"Cũng ổn."
"Người trong nhà đều khá tốt."
Người nhà họ Khương đều là người nhiệt tình, hơn nữa cũng chất phác, không làm chuyện xấu gì, ở chung với họ anh cảm thấy rất tự tại.
Lời này khiến Khương Thư Lan thở phào một hơi.
Đến tối, họ ăn món cá tươi ngon vừa bắt được hồi chiều, làm món canh cá dưa chua, dưa chua do nhà tự ướp, cực kỳ vừa miệng, lúc lấy ra khỏi bình còn mang theo vụn băng, dùng nước rửa sạch, mùi chua ấy dù cách xa phòng bếp cũng có thể ngửi được.
Mặt khác, những miếng phi lê cá mỏng như cánh ve sầu cũng không phải được bỏ vào lúc nấu, mà là khi đun sôi dầu mè hạt tiêu xong, họ mới rải đều lên miếng phi lê cá tươi ngon, phát ra tiếng sừng sực.
Những miếng phi lê cá được cuộn lại với nhau, bỏ vào trong nước dùng nóng hổi, mùi chua xộc ra ngay tức khắc.
Khiến cho xấp nhỏ đều ùa vào phòng bếp.
Người nấu ăn hôm nay là mẹ Khương và Khương Thư Lan, gắp từng miếng cho mấy đứa nhỏ, một đứa bỏ lát cá nóng hổi vào miệng, vừa mềm vừa cay vừa nóng, khiến bé liên tục hít hà.
Nhưng lại không một ai buông tay.
Tuy Nháo Nháo và An An rất ít khi ăn cay nhưng cũng hứng miếng phi lê cá vào trong lòng bàn tay, liếm nó không ngừng.
Nhìn dáng vẻ háu ăn như mèo của mấy đứa nhỏ, mọi người không nhịn được cười.
Khi trong nhà đã nấu đồ ăn xong, phòng bếp gần như đã thành thiên đường cho bọn nhỏ.
Tất cả bọn nhỏ đều thủ sẵn ngoài cửa phòng bếp, sau khi rửa tay sạch sẽ, xắn tay áo, dù bị gió lạnh thổi vào cũng không than lạnh.
Khương Thư Lan đang bận bịu trong phòng bếp thấy cảnh tượng này cũng không khỏi cảm khái, nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, trước kia con với Học Dân, Học Hoa, và Học Vệ thích nhất là ngồi xổm trước cửa phòng bếp."
Ba người cô vừa nhắc tên đều là nhóm cháu trai của mình.
Vì cô sinh ra muộn nên số tuổi cũng không kém nhóm cháu trai là bao.
Nghe thấy lời này, mẹ Khương đang rửa nồi cũng không cầm lòng nhớ lại: "Chỉ có con là yếu đuối nhất, lần nào cũng không chịu được gió lạnh, đứng một hồi là lén trốn tới bếp lò cạnh phòng bếp, dọn chiếc ghế ra ngồi, vừa ăn vừa sưởi ấm."
Không gian trong phòng bếp rất lớn, vẫn có một người chuyên phụ trách nhóm lửa.
Cái vị trí nhỏ bên cạnh ấy, cũng không phải ai cũng có thể lấy được.
Cũng chỉ có Khương Thư Lan được cưng chiều nên mới được ngồi ở vị trí đặc biệt đó nhiều lần như vậy.
Nghe mẹ mình nói thế, Khương Thư Lan không nhịn được mà mím môi cười: "Tuổi nhỏ không hiểu chuyện."
Tưởng Tú Trân bên cạnh xùy một tiếng: "Hồi nào vậy, lúc em còn nhỏ là một tay chị bồng, lần nào cũng ngoan ngoãn cực kỳ."
Chưa bao giờ làm phiền người khác, đây mới là nguyên nhân vì sao Tưởng Tú Trân lại yêu thương cô như vậy.
Lâu rồi mới nghe lại câu khích lệ ấy, Khương Thư Lan thấy hơi ngượng ngùng: "Giờ là mẹ của hai đứa nhỏ rồi, đâu còn nhỏ nữa đâu ạ."
Cô thái thịt khô trong nhà vừa ướp ra, thịt khô nêm gia vị rất ngon, là loại thịt ba chỉ tốt nhất, trên nửa phần thịt mỡ, dưới nửa phần thịt nạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận