Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 212:

“Vậy cháu muốn lấy cô út về trước thời hạn, không được sao ạ?”
“Không được!” Chu Trung Phong nhìn chăm chú cậu bé, lạnh lùng hà khắc mà từ chối: “Chờ cháu trưởng thành rồi nói.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta tới tính sổ, giả bộ ngủ, nói dối, cầm đao chẻ cửa thì sao?”
Lần này Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo đều phản xạ có điều kiện mà xoay người bỏ chạy.
Lại bị Chu Trung Phong dùng một tay xách mỗi đứa một bên: “Không ngủ được à? Dồi dào sức sống hả? Nói dối quấy rối đúng không?”
“Đi ra đây hết cho chú!”
Lúc này Lôi Vân Bảo biết đây thật sự không xong rồi.
Chờ khi đứng ở sân ngoài cửa, cậu bé mới biết được, đây không phải là không xong, đây là xong đời rồi.
Chu Trung Phong khoanh tay, lạnh lùng công bố kết quả: “Đêm nay ở trong sân, không chạy đủ mười vòng là không được ngủ.”
“Cháu không chạy!”
“Cháu cũng không chạy!”
Chu Trung Phong cúi đầu lẳng lặng mà nhìn hai đứa nhỏ: “Các cháu chắc chưa?”
Chuyện này… Hai đứa trẻ đều không chắc chắn.
“Chạy trong sân hoặc chạy trên đảo, để tất cả các bạn nhỏ trên đảo đều biết, hai các cháu phạm sai lầm, bị chú phạt chạy, các cháu tự mình lựa chọn đi!”
Ai nói trẻ con không có lòng tự trọng hay là không biết mất mặt chứ?
Đặc biệt là Lôi Vân Bảo, đừng nhìn cậu bé mới ba tuổi, đó chính là đứa trẻ có lòng xưng bá hải đảo.
Nếu để các đàn em sau này của cậu bé biết, cậu bé bị phạt chạy, vậy sẽ mất mặt cỡ nào?
Lôi Vân Bảo cắn răng: “Chạy thì chạy!”
Cậu bé cũng đã chạy rồi, đương nhiên Tiểu Thiết Đản cũng không thể trốn thoát được, cậu bé thử dùng cách mềm mỏng: “Dượng, cháu chạy không nổi!”
“Lúc đái dầm thì chạy nổi hả?”
Tiểu Thiết Đản xong đời rồi!
Chỉ có thể nhận mệnh mà chạy.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng.
Trong phòng, lúc đầu Khương Thư Lan còn không ngủ được, chờ đến một lát sau, vậy mà cô đã dần dần tiến vào mộng đẹp.
Cô mệt mỏi quá rồi, trên đường đi hết bốn năm ngày mới tới hải đảo, lại phải quét dọn vệ sinh.
Còn bị Chu Trung Phong lăn qua lăn lại.
Đúng lúc, trước khi ngủ còn lo lắng cho bọn nhỏ, ngủ rồi thì cái gì cũng không biết nữa.
Lúc 10 giờ tối, tiếng còi vang lên, đây là tiếng còi báo tắt đèn.
Bọn nhỏ lập tức ngồi phịch trên mặt đất: “Tắt đèn rồi, tụi cháu không chạy nữa.”
Chu Trung Phong cầm một cái đèn pin, soi về phía trước hai đứa, mở đường: “Tiếp tục đi!”
Giọng nói quả thực vẫn rất lạnh lùng và vô tình.
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản nhìn nhau một cái.
Thở hồng hộc mà tiếp tục chạy.
Bốn vòng cuối cùng, tưởng chừng như cực hình, chờ chạy đến phút cuối, hai đứa trẻ đều chạy không nổi nữa.
Chu Trung Phong: “Chạy xong rồi ngủ…”
Rạng sáng 1 giờ.
Hai đứa trẻ vừa chạy vừa ngủ gà ngủ gật.
Cuối cùng cũng đã chạy xong mười vòng.
Chu Trung Phong mỗi tay kẹp một đứa, ném lên trên giường tre, trên giường trải chiếu, nước trà trước đó đã khô hết rồi.
Từ đầu đến cuối, hai đứa trẻ ngủ giống như heo, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh giấc nào.
Anh đắp chiếc chăn nhỏ lên cho hai đứa.
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn thoáng qua người anh em còn ý chí chiến đấu sục sôi, đi ra ngoài sân múc một thùng nước lạnh, giội từ trên xuống dưới, sau khi hoàn toàn lạnh thấu tim, lúc này anh mới nằm xuống.
Bốn giờ rưỡi sáng.
Đồng hồ sinh học của Chu Trung Phong vang lên đúng giờ, quay đầu lại nhìn hai đứa trẻ đang ngủ cực kỳ say sưa.
Mỗi tay ôm một đứa, đẩy cửa phòng bên cạnh, chọn một chỗ cách xa cô nhất, nhẹ nhàng mà đặt ở vị trí đầu giường của Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan còn đang trong giấc mộng, nghe thấy tiếng động, mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Trời sáng rồi hả?”
Chu Trung Phong lắc đầu xuỵt với cô một tiếng, chỉ vào bọn nhỏ, nhỏ giọng nói: “Em ngủ tiếp đi.”
Khương Thư Lan quá buồn ngủ, phản xạ có điều kiện đắp chăn lên cho bọn nhỏ, trong đầu tự nói với mình, lúc này cô nên nấu bữa sáng cho Chu Trung Phong.
Nhưng mà cơ thể nói với cô, cô buồn ngủ quá rồi, dậy không nổi, cô không muốn nấu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận