Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1298:

Đây có thể coi là lần đầu tiên rời đảo, hai đứa trẻ đều hưng phấn quá mức, càng không ngừng vỗ tay.
Ngược lại là Tiểu Thiết Đản trầm ổn hơn rất nhiều, nhóc mười tuổi đã có tác phong của anh trai, vẫn không quên việc sửa sang lại quần áo cho Nháo Nháo: “Lên thuyền không nên có động tác quá mạnh, không thì rất dễ bị say sóng.”
Đương nhiên Nháo Nháo không biết say sóng là cái gì.
Nhưng rất nhanh nhóc liền hiểu, nhóc chỉ cảm thấy chóng mặt, ngực lại có hơi nôn nao kèm khó chịu.
Nhóc che ngực, nước mắt lưng tròng hướng về Khương Thư Lan nói: “Mẹ ơi, chỗ này của con bồn chồn.”
Khương Thư Lan: “???”
Đây là ý gì?
Tuy nhiên, rất nhanh cô liền hiểu rõ, hai tay Nháo Nháo nắm lấy lan can, hướng ra ngoài boong thuyền, oa oa nôn hai lần, nôn khan không hề phun ra thứ gì.
Khương Thư Lan cầm khăn cho nhóc lau khóe miệng, có chút bất đắc dĩ: “Ai bảo con không nghe lời anh trai, bây giờ đã biết thế nào là nôn nao chưa?”
Rõ ràng tên nhóc này không biết hình dung sự khó chịu khi say sóng là gì, nên dùng nôn nao để hình dung.
Nháo Nháo ủ rũ, An An bên cạnh cũng không muốn vận động. Đều là lần đầu tiên ngồi thuyền, choáng đến mức cả mặt nhỏ đều trắng bệch.
Khương Thư Lan không để bọn họ ở bên ngoài boong tàu quá lâu, ôm đứa nhỏ trở về bên trong khoang tàu.
Vốn tưởng rằng vào trong sẽ tốt hơn nhiều, nhưng không ngờ được trong khoang tàu cũng lung lay giống y như vậy.
Hai giờ ngồi trên tàu, Nháo Nháo và An An đều nôn ra cả nước chua.
Điều này khiến cho Chu Trung Phong vừa đau lòng lại không hài lòng: “Chờ sau này về lại đảo, anh sẽ sắp xếp huấn luyện bọn nó.”
Không riêng là ngồi tàu thuyền, ngay cả năng lực cơ thể cũng phải tăng lên.
Mới có thời gian hai tiếng mà nôn thành dạng này, thật sự là không tưởng nổi.
Nháo Nháo cùng với An An vẫn không biết, những ngày an nhàn của chúng sắp bay xa.
Sau đó, từ hải đảo đi Dương Thành, bọn họ bởi vì có quá nhiều hành lý, thực sự là không tiện dừng lại, liền mua một chút bánh bao cùng sủi cảo tôm mang theo trên đường ăn.
Nháo Nháo và An An buổi sáng vừa mới nôn, trong dạ dày sớm trống rỗng. Hai người xử lý mười mấy cái sủi cảo tôm, hiển nhiên là đói quá mức.
Về phần cha Khương cùng mẹ Khương là đi mua bánh cuốn, cầm ở trong tay ăn để giải quyết bữa sáng.
Bọn họ liền đến ga tàu hỏa Dương Thành.
Mặc kệ là lúc nào, nhà ga Dương Thành dường như cũng vẫn là biển người trào ra, chen chúc toàn đầu người là đầu người.
Khương Thư Lan sớm quen rồi, nhưng An An cùng với Nháo Nháo có chút không quen.
Ra bên ngoài, theo bản năng mà nắm chặt góc áo cha mẹ, dường như làm như vậy thì có thể có thêm cảm giác an toàn.
Về phần cha Khương và mẹ Khương là mang theo hành lý, phụ trách coi chừng Tiểu Thiết Đản là được.
Một đoàn người qua kiểm tra, cuối cùng cũng an toàn lên tàu, tìm được vị trí giường nằm của chính mình, lúc này mới xem như thoải mái vài phần.
Bởi vì quá nhiều hành lý, phía dưới giường bọn họ đều nhét đầy, sau đó Chu Trung Phong lại đi tìm khoang chứa hàng, đem một bộ phận hành lý gửi vào khoang chở hàng, mới xem như giải quyết được vấn đề của bọn họ.
Bọn họ mua vé xe ở cùng một chỗ, đều là giường dưới, nhưng lại bị ngăn cách. Người già không thích hợp leo lên leo xuống, Khương Thư Lan và Chu Trung Phong mang theo con nhỏ nên cũng không thích hợp.
Cho nên tách ra mua làm 2 lần.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Khương Thư Lan ôm An An và Nháo Nháo, ngồi bên trên giường nhỏ chật hẹp. Cha Khương cùng với mẹ Khương bởi vì nguyên nhân phải giữ chỗ nên không có sang.
Ban đầu hai đứa nhỏ nhìn ngoài cửa sổ, còn có chút mới mẻ, nghe thấy âm thanh xe lửa loảng xoảng loảng xoảng, không kìm được mà hưng phấn nhìn khắp nơi.
Nhưng sau khi ngồi một buổi sáng, hai đứa nhóc đều mệt mỏi, dần dần chìm vào ngủ say.
Chờ đến thời điểm giữa trưa, Khương Thư Lan bọn họ không cầm theo thức ăn, cố ý mang vài phần hộp cơm rỗng đến nhà ăn xe lửa mua cơm ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận