Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 917:

Nhưng cho đến khi gặp được Khương Bình An, nhóc mới biết được, sự thiên tài của chính mình ở trước mặt của Khương Bình An không đáng một đồng xu.
Nghĩ đến đây, trong mắt Trâu Dương hiện lên sự u ám, sau khi lóe lên, nó lại bị cuốn vào việc, nó ép buộc chính bản thân mình phải làm một con người ngay thẳng chân chính.
Cần phải giao đấu công bằng, nhưng mà rất khó.
Cha Khương và mẹ Khương buổi chiều đến 6 giờ hơn mới về đến nhà.
Dọc trên đường đi, vừa bước vào đại đội, đã bị một người lớn tuổi đang hóng mát ngay dưới táng cây lâu năm: “Đây có phải là hai vợ chồng nhà họ Khương không hả?”
Cả một đại đội đều biết, hai vợ chồng già nhà họ Khương đã đi hải đảo chăm sóc cho đứa con gái đang mang thai.
Năm mới cũng không thấy trở về!
Bất thình lình đột nhiên lại quay trở về rồi.
Làm sao mà không khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc được cơ chứ?
Huống hồ chi, hai người già bọn họ cũng đã sống với nhau cả đời người rồi, rõ ràng là người chân đất quê mùa ở quê, nhìn mà xem, những thứ bây giờ mà bọn họ mang và mặc, nếu như mà nói là những ông bà già giàu có ở trong thành thị thì chắc cũng có người tin đó.
Cha Khương gật gật đầu: “Là chúng tôi không nói với mọi người nữa, chúng tôi về trước đây.”
Ba người bọn họ vừa rời đi, đằng sau lại bắt đầu xì xầm.
“Nhìn mà xem dáng vẻ bây giờ của hai người họ, ngay cả đứa nhóc thì cũng đều bận toàn là đồ mới cả, được nuôi nấng cho trắng trẻo mập mạp ra, đây thì làm gì mà đi chăm sóc cho người khác, đây rõ ràng là đi hưởng phước mà.”
“Vậy thì việc này xem như là, con nha đầu Thư Lan kia, được gả cho một gia đình tốt, nếu như cổ mà không gả được cho một gia đình tốt, cha mẹ cô ta có thể được hưởng phước đức như thế sao?”
“Ai nói là không phải cơ chứ? Nhìn mà xem, những thứ mà hai vợ chồng bọn họ gánh và mang, ngay cả thằng nhóc Tiểu Thiết Đản đó mang theo cái túi, cũng không biết là bên trong có thứ gì hay ho nữa chứ!”
Nói đến đây, mọi người đều có chút ngưỡng mộ và đố kỵ.
Cô gái nào được gả đi, còn có thể khiến cho cha mẹ mình lấy được nhiều thứ tốt như vậy chứ!
Trừ phi một điều, đứa con gái gả đi tự mình kiếm tiền thì không nói, còn có thể ở nhà chồng mình làm đương gia, làm chủ.
Bất luận là vế đầu tiên hay vế sau cùng thì cũng đều đủ khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ rồi chứ hả?
Cha Khương và mẹ Khương, hai người mà đang bị mọi người xì xào bàn tán, khi dẫn theo Tiểu Thiết Đản đi trở về trước cửa nhà họ Khương, ngược lại có chút nhớ quê hương nhà mình.
Cho đến khi…. Bên trong nhà vọng tiếng lạch cạch.
“Cha? Mẹ? Thiết Đản?” Là Tưởng Tú Trân đang xách theo xô nước chà chảo, chuẩn bị đổ ra phía ngoài, tưới dưới đất cho cây cải.
Kết quả là không ngờ rằng vừa đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy hai người già dắt theo một đứa trẻ. Đây không phải là người già của gia đình mình thì có thể là ai được cơ chứ?
“Ây da, là chúng ta đây.” Cha mẹ Khương bước lên trên một bước.
Một Tưởng Lệ Trân từ trước đến nay đều ngây ngô ngờ nghệch, mất một lúc lâu mới kịp phản ứng trở lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng la thật to: “Ra đây hết đi, cha, mẹ và Thiết Đản đều trở về rồi này!”
Giọng nói vừa la lên, cả mười mấy người nhà họ Khương đang ở trong nhà tránh rét, nhất thời liền kéo hết ra ngoài.
Lúc thật sự nhìn thấy cha mẹ Khương, cùng với Tiểu Thiết Đản đang đứng ở bên ngoài cửa, bọn họ đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, anh ba Khương phản ứng nhanh nhạy, dẫn đầu đi lên trước, từ tay cha Khương đón nhận lấy những quả đào.
“Cha mẹ, mọi người trở về rồi, sao mà không gọi cho chúng con, chúng con đến trạm xe đón mọi người!”
Cha Khương nhìn thấy anh ba Khương khỏe mạnh rắn rỏi, nhịn không được mà gật gật đầu.
“Không có gì, cha mẹ có thể tự về được, cần gì phải tới rước.”
Vừa dứt lời, ông ấy liền đi vào trong.
Trong lúc đó, anh ba Khương chịu không được mà vỗ vỗ bả vai của Tiểu Thiết Đản: “Cao lên rồi, cũng rắn rỏi mạnh mẽ không ít nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận