Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 322:

Anh còn chưa nói xong, Khương Thư Lan đã biết anh định nói cái gì: “Đừng hỏi có được không? Em sẽ không làm hại đến anh.”
Lúc trước khi ở trên xe lửa cô đã nói qua những lời này rồi.
“Anh chỉ cần quan tâm là, dựa vào bức tranh chỉ đường mà tìm ra sói, nhớ lấy, lúc các anh mệt mỏi nhất cũng chính là lúc bọn chúng phát động tấn công.”
“Nhất định không được buông lỏng cảnh giác.”
Cô có thể không lên núi cùng được, nhưng đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ ra được, cũng là điều duy nhất có thể làm được.
Chu Trung Phong hoàn toàn trở nên im lặng, anh nhìn chằm chằm Khương Thư Lan một lúc rồi rời đi: “Nhớ đợi anh quay lại.”
Khương Thư Lan đột nhiên như nhớ ra gì đó mà đuổi theo, dặn dò một câu: “Trên đường đi các anh nhớ rõ, dù là ai cũng không được phép hút thuốc.”
Hút thuốc chính là sơ hở lớn nhất khiến cho bọn sói đánh hơi được sự xuất hiện của bọn họ.
Chu Trung Phong có chút ngạc nhiên rồi gật đầu.
Khương Thư Lan nhìn theo bóng dáng Chu Trung Phong rời đi, ánh mắt không cất giấu được sự lo lắng, nhịn không được mà thở dài.
Miêu Hồng Vân ở nhà bên cạnh đi ra ngoài để múc nước, nhìn thấy cảnh này không khỏi đi tới an ủi cô: “Làm vợ quân nhân chính là như vậy đó, phó đoàn Chu như này đã là tốt lắm rồi, cậu ấy chỉ lên núi diệt sói mà thôi, em có biết năm ngoái.....”
Bỏ đi, chị ấy muốn nói gì đó rồi lại thôi, thở dài: “Hồi đó có một chiến dịch, ba người mất, vô số người bị thương.”
“Lúc chị ở nhà đợi chồng, ước chừng cả tuần liền, nhắm mắt lại đều mơ hồ mơ thấy bộ dạng máu me đầy người của anh ấy.”
Cũng may chồng chị ấy xem như là mạng lớn, tuy rằng bị thương nhưng vẫn nhặt lại được một cái mạng.
Đây dường như chính là áp lực tâm lý mà người vợ quân nhân nào cũng đều phải thừa nhận là có.
Khương Thư Lan cũng không phải ngoại lệ.
Cô mím môi nói: “Em biết rồi, chị Miêu.”
Thấy cô đang lo lắng. Miêu Hồng Vân lập tức lựa lời mà nói: “Lần này chồng chị cũng đi theo để rèn luyện, còn có đội trưởng Triệu cũng đi theo để luyện tập, em đừng lo, những người này không những có năng lực tốt, ít nhất là khi có bọn họ đi cùng, đừng nói là hai con sói, cho dù là hai con quỷ cũng không đấu lại được tay nghề của bọn họ.”
Thành lập đội diệt sói là nhiệm vụ, cũng là biện pháp giúp tâm lý được thả lỏng một chút.
Nhất là đối với tân binh mới ra chiến trường, sau khi tay dính máu rồi sẽ quen dần với việc đó.
Sau đó thực hiện được nhiều nhiệm vụ rồi, còn có một quy định bất thành văn, trước tiên dẫn người lên núi để huấn luyện, săn bắn, nhìn thấy máu đổ, coi như để mở mang kiến thức kỹ năng xử lý.
Lời này ít nhiều cũng an ủi được Khương Thư Lan.
Nhưng nhớ đến tin tức mà cô đã đọc được trong khu bình luận, Khương Thư Lan vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Chu Trung Phong đi tới đội diệt sói, kiểm tra qua đội ngũ, Hầu Tư cùng với bốn mắt vẫn còn đang bị thương: “Lần này lên núi hai người đừng đi nữa.”
Hầu Tử và bốn mắt đều trừng lớn mắt: “Không được phó đoàn à, bọn em muốn đi cùng, làm người phải vào sinh ra tử với nhau.”
Đội trưởng Na cùng với đội trưởng Triệu bên cạnh không khỏi cười cười: “Nếu như không phải bị thương nặng thì cứ dẫn theo cũng được.”
“Để cho mấy tân binh này khai mở tầm mắt xem những binh đoàn lão luyện như chúng ta bắt sói thế nào đi.”
“Ba ngày, ba ngày còn chưa tiêu diệt được hết sói, tôi thực sự nghe mà cảm thấy ngại thay cho bọn họ đó.”
Lúc này, mấy tân binh bị chê cười cũng không chịu thua: “Mấy con sói đó thực sự rất giảo hoạt, chúng em cũng không bằng mấy anh chỉ lên một lần là có thể bắt hết được sói lại.”
Bọn họ giăng bẫy đến mấy lần, sói liền ăn hết đồ trong bẫy rồi chạy luôn chứ không bị dính bẫy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận