Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 728:

Khương Thư Lan nghiên cứu trái cây đóng hộp là lời trong miệng Chu Trung Phong, nhưng cô chỉ mới nảy ra ý tưởng thôi, chứ chưa bắt đầu thử nghiệm.
Bởi vì cô cũng vậy, còn trong quá trình thử nghiệm.
Khương Thư Lan nhìn bảy tám loại trái cây trên bàn, cô hạ thấp giọng nói: "Làm loại nào thì được nhỉ?”
Bình luận đến đúng lúc.
[Làm xoài và dứa đi, chọn trái cây cứng ấy, hai loại này tương đối thích hợp.]
[Ở nhà tôi cũng đã từng làm rồi, trước tiên cắt quả xoài thành miếng nhỏ để ráo, dùng nước sôi để nguội tráng qua nồi, thêm đường phèn, nấu nhừ thành nước đường xong, để vài miếng xoài vào, nấu trong vòng hai đến ba phút rồi tắt lửa, để nguội xong cho vào bình kín, nhớ kỹ là bên trong bình không được có vi khuẩn hay vệt nước nào nhé, để tầm ba ngày trở lên là ăn được rồi.]
[Tôi cảm thấy cái này không cần phổ cập khoa học đâu, mọi người đều làm được, món đơn giản như vậy, Thư Thư chắc chắn cũng sẽ làm được.]
Khương Thư Lan: "…”
Không, cô không làm được đâu!
Cô thực sự không thể làm được, nếu thời buổi này mọi người có thể làm trái cây đóng hộp, thì trái cây đóng hộp sẽ không đắt thế nữa.
Đúng vậy, giá rất đắt, cực kỳ đắt.
Lại còn không dễ mua nữa, bởi vì có tiền cũng không mua được, cần phải có tem phiếu.
Ngay cả khi có được tem phiếu, còn phải nhận được tin tức từ cửa hàng bách hóa trước, khi này mới có thể cướp được đồ.
Đến cả những Cung Tiêu Xã ở các thị trấn, bọn họ cũng không bán thực phẩm đóng hộp.
Các Cung Tiêu Xã nhỏ lẻ còn không lấy được hàng chứ đừng nói đến việc đưa đi tiêu thụ.
Vì vậy, cứ qua lại như thế nên đồ hộp cũng trở thành mặt hàng hot.
Sản lượng hàng năm của nhà máy có hạn, bây giờ việc mua hàng hóa đều được lên kế hoạch, điều này đã dẫn đến việc mua gì cũng khó khăn.
Đó là lý do tại sao lúc này Khương Thư Lan muốn thử tự làm đồ hộp.
Nếu cô thực sự có thể nghiên cứu ra cách làm đồ hộp, thì cũng sẽ không kém gì lợi nhuận của xí nghiệp sản xuất đồ biển.
Thậm chí còn có thể cao hơn.
Bốn mùa trên hòn đảo này đều giống như mùa xuân, có rất nhiều loại trái cây nhiệt đới, đây quả là “sân nhà” thiên nhiên để làm đồ đóng hộp.
Hoàn toàn không cần lo lắng về nguồn gốc trái cây gì cả.
Sau khi ghi lại theo lời khu bình luận, trong lòng Khương Thư Lan cảnh giác, lần trước suýt chút nữa cô đã bị vạch trần trước mặt khu bình luận, cho nên lần này, cô cũng không dựa theo những loại trái cây mà khu bình luận đã đề cập. Thay vào đó, cô chọn một quả xoài to, rồi chọn một chùm quả vải.
Cô đưa quả vải cho mẹ Khương: “Mẹ, mẹ bóc hết vải ra rồi cho vào riêng một cái bát giúp con, con đang cần.”
Mẹ Khương luôn nghe lời con gái, đối phương vừa nói xong là bà lập tức bóc vỏ ngay.
Những quả vải mà Lê Lệ Mai gửi đến rất tươi, chúng đều được hái từ trên cây xuống, những quả vải có vỏ màu đỏ được bóc ra, để lộ ra lớp thịt quả trắng bóng, nước quả cũng chảy dài từ trên ngón tay xuống.
Còn chưa ăn mà đã có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.
Trong khi bóc vỏ ra, mẹ Khương không khỏi thở dài: “Con nhóc Lệ Mai này. Cứ đưa vải là thế nào cũng đưa qua đây cả một giỏ, trông ít nhất cũng phải độ 30 cân.”
Khương Thư Lan đang dùng dao gọt bỏ vỏ xoài, bụng cô đã to nên không thể đứng lâu được, cho nên cô ngồi luôn lên trên chiếc ghế cao.
Cái này là do chính tay cha Khương làm cho cô, ghế có chân cao và có chỗ tựa lưng, ngồi lên trên là có thể duỗi chân ra vô cùng thoải mái.
Nghe vậy, cô không kìm được mà ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Đây là loại quả tốt nhất trong tộc bọn họ, còn có một nửa hương vị là quế.”
Trong đây có khá nhiều loại vải khác nhau, sau khi được Lê Lệ Mai phổ cập khoa học cô mới biết.
Sao mẹ Khương có thể biết được mấy chuyện này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận