Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1539:

Chu Trung Phong dựa vào ánh đèn bàn trên tủ đầu giường, chú ý thấy quẩng thâm đen ở mí mắt Khương Thư Lan, anh không nhịn được mà thở dài: “Hà tất phải vất vả như vậy chứ?”
Trong giọng nói không giấu được sự đau lòng.
Mặc kệ là nhận khu nhà, hay là sự tình nhận lấy đám binh lính xuất ngũ cho cái nghề, đều không nên là trách nhiệm của Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong tới rồi cái vị trí cấp bậc này, đảm bảo vợ con đời này cơm áo không lo là hoàn toàn không có vấn đề.
Cơ mà cô vợ nhỏ trong nhà không chịu nổi nhàn nhã, một lòng suy tính sự nghiệp.
Chu Trung Phong nói, Khương Thư Lan không hề nghe thấy, cô quá mệt mỏi nên cần được nghỉ ngơi.
Thấy cô ngủ không hề phát giác, Chu Trung Phong nhịn không được mà hôn vào trán cô, lúc này mới đắp chăn lên cho cô.
Thời điểm anh đang muốn đi tắm rửa, liền nghe thấy ngoài cửa một vài tiếng động tích tích tác tác, trong đêm nên tiếng vang càng thêm rõ.
Liền tính là có khách hàng vào ở, cũng không nên có âm thanh như vậy.
Chu Trung Phong từ trước đến nay cảnh giác, anh nhìn thoáng qua khe cửa, liền nhìn thấy bên ngoài một người đang đẩy một cái xe lăn, trên xe còn ngồi một người đang ngủ.
Mà người đẩy xe lăn còn mười phần cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Chu Trung Phong hơi hơi nhíu mày, người ngồi dựa trên xe lăn, anh cũng nhận biết. Lúc trước thời điểm anh để cho Thư Lan vào ở trong khách sạn này, đã tra qua bối cảnh của người vào ở chỗ này.
Đối phương là thiếu gia nhà họ Lí ở Hương Cảng... Lí Húc Dương.
Chỉ là, đối phương trở thành tàn phế từ khi nào vậy?
Đang thời điểm Chu Trung Phong suy tư, vừa đúng lúc Khương Thư Lan tỉnh giấc mơ màng, cô không thấy Chu Trung Phong, liền chân trần nhảy xuống giường đi tìm người: “Chu Trung Phong, anh ở đâu vậy?”
Tiếng kêu này nho nhỏ, tuy rằng chỉ có Chu Trung Phong nghe được, nhưng người bên ngoài có vẻ là đã nghe được tiếng bước chân, tốc độ cũng theo đó nhanh hơn vài phần.
Chu Trung Phong quay sang Khương Thư Lan thở dài một tiếng, Khương Thư Lan sửng sốt, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ liền biến mất. Nhiều năm ăn ý làm cô theo bản năng mà nhìn qua phương hướng Chu Trung Phong đang nhìn.
Chỉ tới kịp nhìn thấy bóng dáng Lí Húc Dương đang ngồi ở trên xe lăn.
Suy nghĩ đến Lí Húc Dương lúc ban ngày còn sinh long hoạt hổ, ý cười không dứt chúc mừng cô.
Khương Thư Lan buột miệng thốt ra: “Bắt cóc.”
Chu Trung Phong quay sang gật gật đầu với cô, tiến lên dùng lòng bàn tay che miệng cô lại, thấp giọng nói: “Thư Lan, anh ra ngoài xem thế nào, em ở yên trong phòng ngủ, cho dù là ai gõ cửa thì cũng không được mở.”
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh nhìn cô chăm chú, thần sắc nghiêm túc nói không nên lời.
Khương Thư Lan có chút lo lắng, cô nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, cọ cọ vào lòng bàn tay Chu Trung Phong, phảng phất như cào vào đầu quả tim của anh.
Anh tạm dừng một lát, cúi đầu hôn vào trán cô: “Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Thấy loại sự tình bắt cóc như này, thân là quân nhân, anh không có khả năng mặc kệ.
Cho dù không phải là Lí Húc Dương, mà là một người bình thường, hôm nay anh cũng sẽ ra tay.
Khương Thư Lan hiểu rõ đạo lý này, cô gật gật đầu. Chờ đến sau khi đối phương rời khỏi đây, trong mắt cô không giấu được sự lo lắng.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô gõ gõ cửa phòng cách vách. Phòng cách vách là Bốn Mắt ở, từ sau khi cô vào ở khách sạn này, Chu Trung Phong phiền phân phó Bốn Mắt đến đây bảo vệ cô.
Sau ba tiếng gõ cửa.
Bên trong an tĩnh như gà, ước chừng vài giây sau, Bốn Mắt từ cửa sổ phòng bên cạnh bò sang cửa sổ bên này, thấy chỉ có một mình Khương Thư Lan, không gặp được nguy hiểm, cậu ta lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Từ cửa sổ nhảy vào, lộn một vòng, từ trên mặt đất bò dậy: “Chị dâu, làm sao vậy?”
Khương Thư Lan: “Hình như Lí Húc Dương bị bắt cóc, Trung Phong đang đuổi theo anh ta, cậu đi hỗ trợ nhìn xem.”
Cô sợ kiểu bắt cóc này của đối phương là cả đội gây án. Nếu nói như vậy, chỉ một mình Trung Phong liền gặp nguy hiểm.
“Cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận