Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1148:

Nghiêm túc mà nói, nhà máy không thể quản cô, huống hồ xuất phát từ lòng nhân đạo, Khương Thư Lan là mẹ của hai đứa con, mà hai bé cũng còn nhỏ.
Sư trưởng Lôi không làm được những chuyện như bắt bọn nhỏ rời khỏi mẹ mình.
Đương nhiên làm cha thì có thể.
Khương Thư Lan nghe sư trưởng Lôi nói, cô gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cháu sẽ về bàn bạc với người nhà một phen, sau đó sẽ nhanh chóng trả lời người ta.”
Sau khi Khương Thư Lan đi, sư trưởng Lôi nhìn sĩ quan hậu cần nãy giờ không nói gì, ông ấy hỏi: “Quân đội chúng ta tiêu hết bao nhiêu tiền rồi?”
Ánh mắt sĩ quan hậu cần khẽ run: “Lãnh đạo, chú…”
“Quân đội chúng ta tiêu hết bao nhiêu tiền?” Sư trưởng Lôi hỏi lại một lần nữa.
“Gần đây tiêu ít nhất 3 vạn.” Sĩ quan hậu cần nuốt nước miếng: “Sau này, tiền cũng sẽ tiêu hao giống như cái động không đáy.”
Người trong quân đội ngày càng nhiều, chi tiêu cũng nhiều, vũ khí, trang bị, lương thực, phòng ở, trường học, người nhà, công tác, mỗi loại đều phải tiêu tiền.
Sư trưởng Lôi trầm mặc, ông ấy vỗ vỗ cái bàn, giọng nói nhỏ như không hề tồn tại, lại không tiếng động mà tạo nên sự áp lực.
“Nếu lần này chúng ta bán măng cụt và xoài thì có thể thu về khoảng bao nhiêu?”
“Lần này ạ?”
Sư trưởng Lôi gật đầu.
“Một mảnh măng cụt kia có đến 40-50 ngàn cân, dựa theo 5 hào một cân mà tính thì hàng hóa lần này khoảng chừng 2 vạn.”
Ngừng một chút, cậu ấy lại bắt đầu cầm bàn tính tính quả xoài: “Mà xoài tươi mới thì trên hải đảo này rất nhiều, có đầy trên núi, bao nhiêu đó nếu đối phương có thể mua hết thì chúng ta thu về ba vạn cũng không thành vấn đề.”
“Với lại, chúng ta còn có măng cụt đóng hộp và măng cụt làm sẵn.”
Mãi đến ngày hôm nay, sĩ quan hậu cần mới hiểu rõ.
Bọn họ thật sự là một chỗ dựa to lớn như ngọn núi.
Sư trưởng Lôi nghe xong, ông ấy ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ đã.”
Sĩ quan hậu cần lo sợ bất an, lúc đóng cửa, cậu ấy không nhịn được mà nói một câu: “Lãnh đạo, Thư Lan là người rất tận tâm tận lực.”
Chú đừng tính kế cô ấy.
Cuối cùng cậu ấy vẫn không nói ra câu này, nhưng sư trưởng Lôi hiểu rõ.
Ông ấy nhìn thoáng qua bàn làm việc, cầm lấy cuốn sổ ghi chép cứng ngắc, rồi quăng về phía sĩ quan hậu cần: “Biến, biến đi.”
“Cậu còn muốn dạy bảo ông đây à.”
Sĩ quan hậu cần nhếch miệng cười, lúc này mới rời đi.
Sau khi rời khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt cậu ấy phai nhạt dần: “Thư Lan à, những chuyện có thể làm tôi đều đã làm rồi, còn lại phải xem lãnh đạo xử lý như thế nào.”
Văn phòng.
Sư trưởng Lôi ngồi trên ghế một lúc lâu, sau đó ông ấy gọi người tuần tra đến, để người đó báo cho Chu Trung Phong đến đây một chuyến.
Hai người nói cái gì, không ai bên ngoài có thể biết.
Đến tối.
Người một nhà đã đến đông đủ, Khương Thư Lan vẫn cứ do dự mãi, cuối cùng cô mở miệng: “Cha, mẹ, Trung Phong.”
Tiếng gọi này, cả nhà đều nhìn sang.
Tiểu Thiết Đản đang vùi đầu ăn cơm cũng ngừng đũa.
Khương Thư Lan dừng lại một chút: “Bây giờ bên nhà máy có một chuyện như này, mới có đơn hàng vận chuyển đến thủ đô, nhưng đối phương vì muốn đảm bảo nếu hàng hóa xảy ra vấn đề, sẽ có người có thể phụ trách, nên đưa ra một điều kiện, yêu cầu con tự đi giao hàng.”
Lời này vừa được nói ra, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Vốn dĩ mẹ Khương đang đút Nháo Nháo uống nước cơm, mà cái gọi là nước cơm chính là loại gạo tốt nhất ở Đông Bắc, nấu trong nồi lúc hạt chưa nở, đến khi hạt nở ra.
Chỉ cần vớt một tầng nước gạo phía trên, đừng coi thường tầng nước gạo này.
Đới với những đứa bé vừa mới sinh ra ở nông thôn, nếu người mẹ không có sữa, tất cả đều dựa vào một tầng nước gạo này mà lớn lên.
Nhưng khi Khương Thư Lan nói ra lời kia, cái tay đút Nháo Nháo của mẹ Khương ngừng lại, Nháo Nháo không uống được nước cơm như ý nguyện, bé gấp đến nỗi cái miệng nhỏ.
Lúc này mẹ Khương mới phản ứng lại, bà thổi nguội, đút cho Nháo Nháo một ngụm, bà nhìn bé vì ăn ngon mà chép chép cái miệng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận