Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 309:

Đúng là tôm chiên thật.
Cô ta không hề nhìn nhầm.
Khương Thư Lan nhìn thấy Đinh Ngọc Phượng cũng không khỏi kinh ngạc: “Chị Đinh?”
So với Tiêu Ái Kính với Từ Mĩ Kiều thì cô và Đinh Ngọc Phượng không hề có mâu thuẫn trực tiếp.
Hơn nữa lúc trước người đầu tiên nhắc nhở cô và những người đi cùng rằng có sói chính là Đinh Ngọc Phượng, lúc cô ấy kêu lên cho bọn họ biết, dường như hoàn toàn là do phản xạ chứ không có chút chần chờ nào.
Đinh Ngọc Phượng nở nụ cười: “Nhìn em ăn uống không tồi, cơ thể đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Bên trong phòng kín mít, toàn là mùi thuốc Đông y quanh quẩn.
Khương Thư Lan cũng cười theo: “Đỡ hơn rồi, chỉ là miệng còn có hơi thèm ăn.”
“Vẫn ăn được là tốt rồi, vẫn ăn được có nghĩa là cơ thể còn có thể hồi phục.” Đinh Ngọc Phượng đặt túi đựng bình quýt lên bàn: “Chị cũng không có thứ gì tốt mang đến cho em hết, cũng chỉ có hai bình quýt không đáng bao tiền, coi như là để xin lỗi.”
Lời này cũng coi như khiêm tốn, thời này có thể mua được hai bình quýt tới cửa coi như là món quà đắt đỏ rồi.
Nhưng Đinh Ngọc Phượng lại rất biết ăn nói, nói lời này có thể khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Vừa chân thành vừa mang theo mấy phần hối lỗi, không giống như Tiêu Ái Kính cùng Từ Mĩ Kiều vừa rồi, rõ ràng là rất cứng ngắc.
“Chị Đinh, chị khách khí rồi.”
Khương Thư Lan mời cô ấy ngồi xuống, bên trong phòng lớn như vậy, nhưng sau khi Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân ngồi xuống, dường như không còn tiện phải đứng như vậy nữa.
Đinh Ngọc Phượng là người rất thông minh, cô ấy lập tức từ chối: “Không được, chồng chị còn ở bên ngoài đợi chị.”Dừng một lúc, lại nói mấy lời thân thiết: “Tiểu Khương, em mau khỏe lên nhé, đợi em khỏe lên rồi, chị sẽ lại tới thăm em.”
Đợi khi Đinh Ngọc Phượng rời đi rồi.
Vương Thủy Hương bĩu môi: “Đinh Ngọc Phượng này có khi cũng là sói đội lốt người, không hề đắc tội với ai hết.”
Có thể chơi cùng với Từ Mĩ Kiều và Tiêu Ái Kính thì sao có thể tốt đẹp được chứ?
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh lại không có suy nghĩ như vậy: “Tôi lại cảm thấy Đinh Ngọc Phượng rất giỏi, nếu ở chung với cô ấy thì sẽ cảm thấy con người cô ấy không hề xấu, nhưng có thể qua lại được với Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều, Vương Thủy Hương, cô tự cảm thấy bản thân mình có thể làm được như vậy không?”
Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều, một người là vợ của chính ủy, một người là vợ của đội trưởng.
Ai nấy đều có chức vị không thấp chút nào.
Đến đây Vương Thủy Hương không biết nói thế nào nữa: “Tôi đây không giỏi được như cô ta.”
Bọn họ vốn không hợp tính nhau chút nào.
Khương Thư Lan bật cười: “Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, bản thân cảm thấy sống thế nào là thoải mái thì sống như thế đó.”
Không cần khoanh tròn một bức vẽ rồi tự mình chui vào đó.
Nói đến đây, Vương Thủy Hương cũng phải nói theo: “Chỉ còn tưởng Thư Lan nom hiền lành nên sẽ rất nhu nhược yếu đuối, hóa ra rất sâu sắc, nói câu nào chuẩn câu đó.”
Miêu Hồng Vân cũng gật đầu theo.
Quả thật, vừa rồi khi Khương Thư Lan dạy dỗ Từ Mĩ Kiều và Tiêu Ái Kính, một câu thô tục cũng không nói nhưng lại có thể dễ dàng thu phục được bọn họ.
Mấu chốt nhất là, chồng của hai người bọn họ còn rất cảm kích Khương Thư Lan.
Dựa vào chuyện đó mà nói thì rõ ràng là người bình thường không thể làm được.
Ở bên ngoài.
Chu Trung Phong vừa mới tiễn doanh trưởng Trần về, Hầu Tử đột nhiên thở hổn hển mà chạy tới: “Phó đoàn, có chuyện bên trong đội diệt trừ sói, cần anh đi tới một chuyến.”
Chu Trung Phong nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa đến chín giờ.
Anh nhíu mày: “Tôi tới ngay đây.”
Dứt lời, anh lập tức đi vào trong phòng, nhìn qua Khương Thư Lan cùng Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân, bọn họ đang nói nói cười cười, không khí rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận