Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 824:

Từ trước đến giờ hắn ta chưa từng thấy một Khương Thư Lan như vậy.
Cô dịu dàng như nước, nụ cười cũng vô âu vô lo.
Trước khi kết hôn, hay sau khi kết hôn, cô gần như không thay đổi.
Thậm chí, so với thời con gái, cô càng dịu dàng và thảnh thơi hơn.
Đó là sự tự tin do cuộc sống an ổn và hạnh phúc mang đến.
Cái này khiến cho… Trịnh Hướng Đông lập tức trầm mặc, hắn ta nghĩ đến lúc Khương Thư Lan ở trước mặt mình, sợ hãi, kinh hoàng, chán ghét, trốn tránh.
Không có nụ cười, cũng không có sự dịu dàng và thoải mái như thế.
Những thứ này… Do một người đàn ông khác mang đến cho cô.
Nghĩ đến đây, tim Trịnh Hướng Đông như bị dao cắt.
Cuối cùng hắn ta đã bỏ lỡ cô.
Hay là do hắn ta đã quá sai lầm?
Trịnh Hướng Đông hơi mờ mịt.
Mãi đến khi hắn ta bị một giọng nói bình tĩnh cắt ngang: “Được rồi, xem xong thì anh có thể đi rồi đúng không?”
Giọng nói của anh giống như máy móc không có tình cảm. Nhưng mà chỉ có Chu Trung Phong biết, anh không phải như thế.
Trịnh Hướng Đông thất thần ừ một tiếng, sau đó hắn ta cởi cái bao đeo trên lưng xuống: “Cái này anh đưa cho cô ấy đi, đừng nói là tôi đem đến.”
Đây đều là những thứ tốt hắn ta tích góp trong nửa năm qua.
Chu Trung Phong nhìn một bao đồ vật kia, anh khẽ nhíu mày: “Cô ấy không cần, tôi nuôi cô ấy được.”
“Cũng đúng…” Trịnh Hướng Đông cười khổ một tiếng: “Tôi quên mất.”
Đối phương thăng chức, điều kiện trong nhà cũng không tệ.
Nhìn Khương Thư Lan thì sẽ biết, cô sống yên ổn, không chỉ an nhàn, điều kiện vật chất cũng rất phong phú.
“Vậy thì anh không cần nói nữa, cái này thì cứ tùy tiện vứt đi đi!”
Hắn ta xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Thư Lan.
Một cái liếc mắt đó, hắn ta hận không thể kéo dài ngàn năm.
Trịnh Hướng Đông muốn khắc sâu Khương Thư Lan vào trong đáy mắt vĩnh viễn.
“Anh đi được rồi.” Chu Trung Phong lạnh lùng nói.
“Tôi biết.”
Trịnh Hướng Đông tiến về phía trước: “Chu Trung Phong, tôi muốn anh thề sẽ đối xử tốt với cô ấy, mặc kệ lúc nào, anh cũng không được động tay động chân với cô ấy, cũng không được vứt bỏ cô ấy.”
“Nếu như anh để bất cứ tình huống nào trên đó xảy ra, dù anh ở chân trời góc biển, tôi cũng sẽ cướp Thư Lan về, không chỉ như vậy, anh cũng phải…” Anh cũng phải cẩn thận chút.
Anh dám ức hiếp Thư Lan, động một đầu ngón tay vào cô, hắn ta nhất định sẽ khiến Chu Trung Phong phải trả giá đắt.
Chu Trung Phong nâng mắt nhìn hắn ta, giọng điệu bình tĩnh: “Anh sẽ không bao giờ có cơ hội.”
“Được rồi, đi thôi!” Đây là lần cuối cùng anh thúc giục.
Lúc này, Trịnh Hướng Đông không quay đầu lại, hắn ta cất bước đi, dường như chỉ cần như vậy, chỉ cần hắn ta không quay đầu lại.
Hắn ta sẽ không hối hận.
“Anh không cần nói với Thư Lan là tôi từng đến đây.” Giọng nói hắn ta mơ hồ, giống như muốn chìm vào đáy biển rộng lớn.
Chu Trung Phong: “Tất nhiên.”
Anh nhất định sẽ không nói cho Thư Lan biết Trịnh Hướng Đông đã tới.
Ngoài sân.
Lê Lệ Mai dùng dư quang xem xét Chu Trung Phong và Trịnh Hướng Đông, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cái trứng thối kia cũng chịu đi rồi.
May là chị Thư Lan không biết.
Nhưng mà giờ phút này… Bình luận bỗng nhiên hiện lên.
[Đờ mờ, sao Chu Chu lại đi chung với Trịnh Hướng Đông?]
Khương Thư Lan: “…???”
Sau khi Khương Thư Lan nhìn bình luận, cô hoàn toàn sửng sờ khoảng chừng mười giây, mới phản ứng kịp.
Chu Trung Phong đi chung với Trịnh Hướng Đông?
Điều đó có ý nghĩa gì?
Trịnh Hướng Đông đang ở hải đảo?
Lúc cô ý thức được chuyện này, vẻ mặt Khương Thư Lan lập tức tái nhợt, Trịnh Hướng Đông đến hải đảo tìm cô ư?
Phản xạ có điều kiện của cô chính là sợ hãi, cô sợ cuộc sống bình yên này sẽ bị Trịnh Hướng Đông phá hỏng một lần nữa.
Cô sợ bởi vì Trịnh Hướng Đông, thanh danh của cô sẽ lại xấu xa như trước kia.
Nhưng sau khi Khương Thư Lan bình tĩnh lại, cô phát hiện có chỗ không đúng?
Sao Chu Trung Phong lại ở chung một chỗ với Trịnh Hướng Đông?
Bạn cần đăng nhập để bình luận