Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 725:

Thế giới của người trưởng thành, không phải muốn nghĩ hay không muốn nghĩ, mà là cân nhắc thật kỹ sau khi suy nghĩ cặn kẽ.
Chu Trung Phong cũng phải thừa nhận, bình thường Tiêu Ái Kính làm nhiều điều không đúng, nhưng chỉ có một điều, chị ta tuyệt đối không có ý xấu với bọn nhỏ.
Để tiền lại cho con, để con lại cho Tống Vệ Quốc.
Trước mắt mà nói thì đây là lựa chọn chính xác nhất.
Tống Vệ Quốc nghe xong lời này, hắn ta kiếm thuốc theo bản năng, kết quả nhận ra hộp thuốc mới mua hồi sáng giờ đã rỗng tuếch.
“Trung Phong, biết và làm được là hai việc khác nhau.”
Hắn ta có thể nhẫn tâm ly hôn, cũng có thể nhẫn tâm đệ đơn xin xuất ngũ.
Nhưng khi thời điểm sự thật ập đến, người tình mười mấy năm, nay hoàn toàn biến thành người xa lạ.
Quá trình gian nan này, chỉ có Tống Vệ Quốc trong cuộc mới biết được.
Chu Trung Phong nhìn hắn ta, lắc đầu, nốc một hơi: “Biết trước khi tôi tới, sư trưởng Lôi đã nói gì với tôi không?”
Tống Vệ Quốc lắc đầu.
“Sư trưởng Lôi bảo tôi tiếp nhận công việc của anh, sau đó cho anh nghỉ.”
Trong tức khắc, Tống Vệ Quốc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hiện ra một chút vẻ tức giận: "Không thể nào.”
Không còn vợ, nhà tan cửa nát, ý niệm duy nhất hiện tại của hắn ta chính là bảo vệ tốt sự nghiệp, sau đó nuôi con khôn lớn.
“Nếu biết không thể, vậy anh lấy khí thế không thể đó ra để nói lãnh đạo cấp trên rằng Tống Vệ Quốc anh có thể làm được mà không phải làm cho bọn họ lo lắng, đẩy anh lên cao, để anh trở thành một chính ủy vẻ vang đi.”
Chu Trung Phong đứng lên, vỗ vào bờ vai của hắn ta: “Lần này nhà máy sản xuất hải sản khô và nhà máy sản xuất trái cây là tiền vốn anh xoay, Vệ Quốc, anh đừng bỏ lỡ.”
Để lại lời này xong anh đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại Tống Vệ Quốc đứng tại chỗ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Không biết qua bao lâu, Tống Vệ Quốc đột nhiên nhìn bóng dáng Chu Trung Phong rời đi, hạ giọng lẩm bẩm nói: "Cảm ơn.”
Hắn ta hiểu ý câu nói của Chu Trung Phong, nếu đối phương thực sự có ý kia thì sẽ không tới nhắc nhở hắn ta rồi.
Sau khi Chu Trung Phong rời đi, không cần phải quá quan tâm đối phương, điều nên nói, nên làm anh cũng làm rồi, giờ chỉ xem Tống Vệ Quốc có thể tự mình nghĩ thông suốt không thôi.
Bên này anh còn rất nhiều việc.
Nhà máy đã xây dựng được hai phần ba, còn một phần đuôi nữa thôi là có thể kết thúc công việc.
Máy móc đặt ở Dương Thành, ngày thứ ba anh về là sẽ đưa chúng lên đảo, Chu Trung Phong cũng cho người đưa vào trong nhà máy.
Trước mắt, làm nhà máy sản xuất hải sản khô, nhà máy sản xuất trái cây cùng với nhà máy sản xuất rau củ sấy khô.
Ba nhà máy này cơ bản đã hoàn công, trong đó hoàn công kém nhất là nhà máy sản xuất rau củ sấy khô, bởi vì cần dựng lại bệ bếp một lần nữa ở bên trong.
Bệ bếp đầu tiên ước chừng đáp ứng được 50 khẩu phần.
Còn cần phải phơi khô xong mới có thể đưa vào sử dụng.
Còn nhà máy sản xuất hải sản khô và nhà máy sản xuất mứt có thể đưa vào sử dụng được rồi.
Nhưng chưa chính thức khởi công, bởi vì chưa đủ nhân công.
Mãi đến ngày thứ năm, toàn bộ một trăm công nhân được triệu tập, hơn nữa trong những công nhân này, không có người yếu kém bị lẫn vào, về cơ bản đại đa số đều phải phỏng vấn ba lần mới tuyển.
Về mặt chiêu công, có lẽ trước đó Tống Vệ Quốc đã ăn lỗ nặng.
Anh vô cùng coi trọng, nhưng một trăm người này không đi hết.
Mà chia thành hai nhóm.
Ba nhà máy, nhà máy sản xuất hải sản khô và nhà máy sản xuất mứt mỗi bên phân 35 người, nhà máy sản xuất rau củ sấy khô phân 30 người.
Nhưng chỉ khoảng mười mấy người thực sự đến mỗi nhà máy mà thôi.
Tống Vệ Quốc đã sắp xếp thay ca cho bọn họ.
Nhân viên làm đúng chỗ, hàng hóa cũng lần lượt được vận chuyển vào.
Lô hàng đầu tiên được chuyển vào chính là rong biển và tảo tía, đây là thứ có chi phí thấp nhất, cũng dễ vớt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận