Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 145:

Lỡ như cậu bé không lớn lên được, dượng cũng sẽ bảo vệ cho cô, chỉ là hai năm này, cậu bé phải giám sát cô chặt chẽ.
Giám sát để xem biểu hiện của dượng thế nào.
Nếu như không được thì sẽ đổi người ngay.
Đứa trẻ mới nhỏ xíu mà lại có thể nói ra được những lời này, không khỏi khiến cho người ta đau lòng.
Ánh mắt Khương Thư Lan đau xót mà trừng lên nhìn cậu bé: “Thật là, không được nói những lời cố kỵ, không được nói những lời cố kỵ!”
Nói Tiểu Thiết Đản có là trẻ con đi chăng nữa thì trong lòng cậu bé cái gì cũng hiểu được, vì như vậy mới khiến cho người lớn cảm thấy buồn rầu.
Tiểu Thiết Đản cười hì hì với cô, làm mặt quỷ mà nói: “Cô, cô đừng sợ, cháu trêu cô thôi mà!!”
Khương Thư Lan bị mấy lời của Tiểu Thiết Đản dọa cho có chút hốt hoảng, cái gì mà coi như Tiểu Thiết Đản không may mắn chứ!
Đứa nhỏ này do một tay cô săn sóc mà lớn lên, sao có thể không sống tốt được!
Nghĩ đến lại đau lòng, Khương Thư Lan lập tức bế Tiểu Thiết Đản lên đánh vài cái.
Lại giáo huấn cậu bé một phen, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn chút, trong lúc giáo huấn đã không cẩn thận mà đụng phải ai đó.
Đối mặt với cô là một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ nhỏ.
Khiến đối phương không khỏi hoang mang mà cố gắng phải rời khỏi đó.
Khương Thư Lan nhất thời kinh ngạc, kéo tay đối phương nói: “Xin lỗi xin lỗi, không cẩn thận mà đụng phải chị...”
Người phụ nữ kia phản ứng rất mạnh bạo, theo bản năng mà giãy dụa muốn Khương Thư Lan buông tay cô ta ra.
Đỉnh đầu đối phương lúc này liền sáng lên khu bình luận.
[Chắc chắn Khương Thư Lan biết đây là bọn buôn người đang lừa bán con của sư trưởng cho nên mới cố ý đụng phải bọn họ như vậy rồi.]
[Đúng đúng đúng, mấy người xem cô gắt gao nắm lấy tay đối phương kìa, còn nắm chặt đến mức không buông ra, đồng tử cô thậm chí còn co rút lại rất nhanh, kết hợp với đôi môi mấp mé, như thể muốn nói, cô đừng hòng chạy thoát, tôi sẽ bắt cô lại!!!]
[Tôi chắc chắn một trăm phần trăm chính là như vậy!]
Khương Thư Lan: ”???”
Bọn buôn người sao?
Người phụ nữ có khuôn mặt đầy tàn nhang, thoạt nhìn trông vô cùng hiền hậu thật thà này lại là kẻ buôn người sao?
Còn lừa bán cả con của sư trưởng ư?
Còn nữa! Cô nắm lấy tay của đối phương, là vì muốn bắt lại người buôn lậu sao?
Sao cô có thể không biết được!?
Rõ ràng cô chỉ đơn thuần là định giải thích mọi chuyện với đối phương thôi mà.
Mắt thấy tay mình đang bị Khương Thư Lan túm lấy.
Người phụ nữ mặt đầy tàn nhang đang quàng một chiếc khăn hoa vừa chột dạ vừa có chút lo sợ bị phát hiện đứa nhỏ đang bế trong lòng có chút khác thường.
Cô ta muốn tránh đi bàn tay của Khương Thư Lan: “Đồng chí, tôi đã nói không cần giải thích rồi, tôi muốn đưa con tôi đi tìm chồng tôi, cô mau tránh ra đi!”
Lúc biết được đối phương là kẻ buôn người, Khương Thư Lan sao có thể thả cho đối phương đi được.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, gắt gao nắm lấy tay của người phụ nữ kia không chịu buông.
Bàn tay còn lại còn không quên thăm dò cánh tay đối phương, thấp giọng nói: “Mẹ tôi đã dạy tôi, làm sai chuyện gì thì phải giải thích cho rõ ràng, cô phải nghe tôi giải thích xong đã rồi tôi mới cho cô đi.”
Khương Thư Lan không chịu buông tay, còn ngăn cản đường đi, bộ dạng bước ra từ nông thôn với không chút tri thức.
Điều này khiến người phụ nữ kia có chút sốt ruột, cô gái nông thôn trẻ trung xinh đẹp kia sao có thể nói mà không chịu nghe như vậy!
Mọi chuyện cứ vậy mà bắt đầu giằng co trong thời gian ngắn.
Khu bình luận lại vang lên.
[Sốt ruột quá đi, sao Thư Thư không gọi người luôn đi? Kêu nhân viên tàu lại đi, ngay lúc này đem bọn buôn người đáng giận kia bắt lại đi!]
[Sốt ruột cũng vô dụng, vì Thư Thư biết đối phương có đồng lõa, vậy nên mới không dám lên tiếng gọi người. Dù sao một khi làm kinh động đến người phụ nữ kia, sợ rằng những kẻ cũng buôn người cùng với những đứa trẻ khác cũng sẽ bỏ đi mất.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận