Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1238:

Ngược lại, ông Chu bây giờ đã quen thuộc với người dân trên đảo nên trực tiếp đi đến nhà ông Lôi, hai người cùng đi đánh cờ.
Vì vậy, nhà họ Chu lớn như thế mà chỉ còn lại Khương Thư Lan và Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản được giữ lại vì cô ấy cần Tiểu Thiết Đản giúp đỡ trong việc tìm hiểu tin tức.
La Ngọc Thu và sĩ quan hậu cần vừa đến, Khương Thư Lan đã dẫn họ vào trong sân, đóng cửa sân lại và hỏi: "Không có ai nhìn thấy đúng không?"
Nguyên nhân chính là sợ có thể có người nhìn thấy, nếu buổi hẹn hò này thành công thì quên nó đi, nếu cuộc hẹn không thành công, có lẽ cả hòn đảo đều sẽ biết rằng La Ngọc Thu đã có một cuộc hẹn hò với sĩ quan hậu cần.
Liên quan đến việc La Ngọc Thu tuổi đã lớn nên hoa tàn ít bướm sẽ bị người ta mang ra cười nhạo một lần.
Đừng coi thường mồm mép của người đời, miệng của bọn họ như những con dao.
Nhìn Khương Thư Lan cẩn thận như vậy, La Ngọc Thu không khỏi cảm thấy ấm áp: "Không sao, những người nên đi làm thì vào thời điểm này đã đi làm, những người nên làm việc ở nhà thì đang làm việc ở nhà." Nên không có ai nhìn thấy bọn họ.
Điều này làm cho Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, hai người đi đến phòng chính đi, tôi sẽ trông chừng ở bên ngoài cho mọi người."
Sĩ quan hậu cần nhanh chóng liếc nhìn La Ngọc Thu, đỏ mặt theo bản năng.
Trước đây, mỗi lần cậu ấy bị thương và đến phòng khám, cậu ấy không nghĩ bác sĩ La lại đẹp như vậy.
Cậu ấy chỉ cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ La thật đáng sợ.
Bây giờ có một cảm giác khác mà cậu ấy không thể diễn tả.
So với sĩ quan hậu cần còn đang lo lắng thì La Ngọc Thu có thể nói là hào phóng hơn.
“Sĩ quan hậu cần, mời anh đi trước.”
Nói xong lời này, sĩ quan hậu cần theo bản năng mà xua tay: “Không, không, không được, phải ưu tiên phụ nữ trước.”
La Ngọc Thu hơi hơi mỉm cười, sau đó hướng về phía sĩ quan hậu cần gật gật đầu, không nhường nữa mà đi thẳng vào phòng chính.
Trên bàn Bát Tiên có một đĩa trái cây, một đĩa hạt dưa và lạc, bên cạnh là hai tách trà nghi ngút khói.
La Ngọc Thu mím môi dưới, cô ấy càng cảm thấy biết ơn Khương Thư Lan.
Sau khi hai người ngồi xuống, La Ngọc Thu đi thẳng vào vấn đề: "Thư Lan chắc chắn đã nói với anh rằng chúng ta đến đây hôm nay để làm gì."
"Vậy để tôi tự giới thiệu trước."
"Tôi tên La Ngọc Thu, tôi hai mươi tám tuổi tuổi, tôi tốt nghiệp đại học y năm sáu tám, và tôi tình nguyện đến đảo để làm bác sĩ." Ngừng một chút, cô ấy nói thêm: "Quê tôi ở Thiên Tân, cha mẹ tôi vẫn còn sống và tôi có một người chị gái.” Những lời này có thể coi là tất cả hoàn cảnh của chính bản thân cô ấy đã được giới thiệu rõ ràng.
La Ngọc Thu quá hào phóng, đối phương là sĩ quan hậu cần tự biết xấu hổ.
Cậu ấy ho nhẹ và lắp bắp: "Tôi tên là Từ… Từ… Từ Mạch Thanh, năm nay…. Năm nay tôi ba mươi hai tuổi."
“Tôi tốt nghiệp ở trường quân đội chính quy, hiện tại ở bộ đội hải đảo đảm nhiệm vị trí sĩ quan hậu cần. Gia đình tôi, gia đình tôi, gia đình tôi….”
Cậu ấy do dự một lúc, cuối cùng nói: "Nhà tôi không có ai cả."
Nói xong lời này, La Ngọc Thu sửng sốt.
Đột nhiên, tất cả những nghi ngờ trong quá khứ đều dễ dàng được giải quyết, vì sao sĩ quan hậu cần đã hơn ba mươi tuổi, đúng ra ở chức vụ này của cậu ấy thì hẳn phải kết hôn rồi.
Tại sao lại không kết hôn.
Vì không có sự thúc giục của người lớn ở nhà, lại không có người nhà nên cậu ấy dồn hết tâm trí vào công việc.
La Ngọc Thu giơ tay và đặt nó lên mu bàn tay của sĩ quan hậu cần: "Không có việc gì, nếu hai chúng ta kết hôn, gia đình của tôi sau này cũng sẽ là gia đình của anh, cha mẹ tôi sẽ là cha mẹ của anh."
Sĩ quan hậu cần vì hành động của cô ấy mà giật mình thẹn thùng, sau đó nghe được lời nói của La Ngọc Thu, cậu ấy chợt im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận