Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 616:

Cô cười: “Tôi còn nghĩ anh không thích tôi.”
Mới đầu cậu ấy không tín nhiệm cô lắm, thấy Khương Thư Lan yếu ớt không giống người có thể chịu khổ. Thế nhưng sau này, cậu ấy cũng coi như bị Khương Thư Lan thu phục rồi.
“Sao có thể chứ?” Sĩ quan hậu cần lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn.
“Đồng chí Khương, yêu cầu từ chức của cô, tôi ghi là cách chức nghỉ ngơi, nếu sau khi sinh con thấy vẫn cần công việc này thì có thể quay lại nhà bếp chúng ta, còn không thì khi đó tôi lại phê chuẩn cho cô sau.”
Sĩ quan hậu cần làm như vậy thực sự khiến Khương Thư Lan kinh ngạc. Cô không nghĩ tới cậu ấy sẽ xử lý cho cô theo kiểu cách chức nghỉ ngơi. Điều này cũng có nghĩa là, biên chế của cô vẫn còn, sau khi sinh con cô có thể quay lại làm việc bất cứ lúc nào.
Khương Thư Lan hơi cảm động: “Cảm ơn sĩ quan hậu cần.”
Cậu ấy vẫy tay: “Cảm ơn gì chứ, cũng là vì cô có năng lực mà thôi, báo cáo của cô cũng không phải tôi duyệt là được, phải chờ cấp trên phê chuẩn.”
“Được rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, nếu muốn quay lại thì nơi này luôn luôn chào đón cô.”
Lời này làm cho Khương Thư Lan không nói nữa, cô cúi chào sĩ quan hậu cần, sau đó rời đi.
Ân nghĩa không lời nào có thể cảm ơn hết được, ngay lúc này, cậu ấy giúp cô giữ lại chức vị, đây đã không phải chuyện đơn giản rồi.
Bên ngoài.
Cha mẹ Khương hoàn toàn không động đến nước đậu xanh, thỉnh thoảng họ quay đầu nhìn văn phòng sĩ quan hậu cần một chút.
Bọn họ có hơi lo lắng, chuyện từ chức ở bên kia của Thư Lan, rốt cuộc thuận lợi hay không thuận lợi.
Một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra.
Khương Thư Lan đi ra từ bên trong, cha Khương và mẹ Khương lập tức đi lên đón cô: “Sao rồi? Thư Lan?”
Hai ông bà đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, dáng vẻ lo lắng.
Cộng thêm nước đậu xanh chưa được đụng tới ở trên bàn, Khương Thư Lan chẳng lẽ còn không rõ hay sao?
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mà cho dù cô ở bên cạnh bọn họ, dù chỉ cách bọn họ một mét.
Bọn họ vẫn lo lắng như thường.
Khương Thư Lan nhẹ thở phào một hơi: “Cha mẹ, mọi chuyện đã được giải quyết, đầu tuần bên phía Trung Phong đề đơn xin từ chức giúp con, mà bên sĩ quan hậu cần, anh ấy thấy trước đó con có biểu hiện không tệ, nên tạm thời cho con từ chức để nghỉ ngơi, chờ con sinh em bé rồi, nếu con nguyện ý thì tùy lúc có thể đi làm lại.”
Lời này vừa được nói ra, cha Khương và mẹ Khương không khỏi vui vẻ, bọn họ nhìn nhau một cái: “Điều này thật là tốt!”
“Trung Phong tốt, Thư Lan nhà chúng ta cũng không kém.”
Trong mắt cha Khương và mẹ Khương đều không giấu được sự kiêu ngạo.
Khương Thư Lan cười, trong mắt cha mẹ cô, cô luôn luôn tốt nhất.
Cô không khỏi nói: “Được, chuyện bên này đã giải quyết rồi, chúng ta về đi thôi!”
Lời này còn chưa nói xong, những người làm việc ở sau bếp kia biết cô muốn rời khỏi nhà ăn, bọn họ đều đến tiễn cô.
“Sư phụ Tiểu Khương, lúc nào cô rảnh thì nhớ đến đây gặp bọn tôi đấy!” Người nói là Tiểu Lưu.
Cậu ấy cũng được coi như một đầu bếp, nhưng trước mặt Khương Thư Lan, cậu ấy lại cam tâm tình nguyện gọi Khương Thư Lan một tiếng sư phụ.
Không gì khác, bởi vì lúc Khương Thư Lan làm việc ở nhà bếp, cô đã dạy cậu ấy không ít tay nghề.
Bây giờ việc nấu cơm ở nhà ăn, người không bị chửi duy nhất chỉ có Tiểu Lưu cậu ấy.
Sỡ dĩ có thể như vậy, đó là bởi vì Khương Thư Lan một tay chỉ dạy mà ra.
Khương Thư Lan vung tay: “Tất nhiên rồi, sư phụ Tiểu Lưu, cậu đừng quên, tôi vẫn còn ở lại hải đảo mà, đợi ngày nào đó tôi muốn nếm thử tay nghề của cậu, tôi sẽ tới.”
Lời này làm cho Tiểu Lưu nhếch miệng cười: “Vậy thì tốt.”
“Sư phụ Tiểu Khương đến, bất kể là gì thì tôi cũng sẽ làm cho cô.”
Nghe vậy, cha Khương và mẹ Khương không khỏi nhìn Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận