Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 509:

Lúc này Khương Thư Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn Chu Trung Phong, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Thật ra người hiểu cô nhất có lẽ là Chu Trung Phong nhỉ?
Bất kỳ lúc nào anh cũng tin tưởng cô, tôn trọng cô.
An ủi hai người xong, Khương Thư Lan để cho nhóm Tiểu Lưu bỏ nồi chén gáo và dụng cụ đựng đồ xuống.
Rất nhanh đã bày đầy đất.
Cô còn dẫn theo một ông chú chuyên môn tạo bếp lửa, tay chân ông chú đó rất nhanh nhẹn, mới nửa giờ mà chú ấy đã dùng đất đỏ để làm hai cái bếp tạm thời, một lớn một nhỏ.
Khương Thư Lan nói cảm ơn với người đó, rồi để Tiểu Lưu trả tiền công cho chú ấy.
Cô bắt đầu bộn rộn làm việc, nửa con heo kia được Tiểu Lưu cắt thành từng khối, nhất là hai cái giò heo, nó rất lớn, thịt mỡ trắng bóng trông rất bắt mắt.
Những người già, phụ nữ và trẻ em ngồi ở kia đều nhìn sang đây.
Ông lão dẫn đầu đã rất nhanh thu hồi ánh mắt, ông ta bình tĩnh nói với bọn họ: “Mấy người quên rằng, mấy người tới đây để làm gì à?”
Rừng cao su mới là thứ bọn họ muốn bảo vệ.
Còn những thứ khác đều là vật bên ngoài.
Vì bảo vệ rừng cao su, bọn họ có thể trả giá tất cả.
Dường như Khương Thư Lan không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ, một mình cô lặng lẽ bận rộn.
Cô để thịt đã cắt đều bỏ vào trong nồi, thêm lát rừng, nấu ba phút rồi vớt ra khỏi nước.
Trên nước rất nhanh xuất hiện một lớp dầu mỡ.
Khương Thư Lan không khuấy, cô trực tiếp bỏ hoa hồi, vỏ quế, thảo mộc, tiêu ớt các thứ vào.
Vì để có đủ mùi vị, nhà ăn cũng xem như liều mạng, tất cả những thứ không nỡ dùng trước đó đều cống hiến lên hết.
Sau khi bỏ tất cả nguyên liệu vào, Khương Thư Lan để Tiểu Lưu nấu với lửa lớn trong khoảng bốn mươi phút, để cho các loại hương liệu đó hoàn toàn hòa vào nước, sau đó cô bỏ từng khối thịt đã nấu sơ trước đó vào.
Thịt nằm trong cái vá, lúc bỏ vào nồi giống như sủi cảo vậy.
Có rất nhiều thịt ba chỉ và chân giò heo, mọi người nhìn không chớp mắt, không biết là ai bắt đầu nuốt nước miếng.
Thật ra mùi thịt rất nhạt, vì vẫn chưa hòa quyện hoàn toàn với các loại gia vị nên cũng không thơm đến vậy.
Nhưng nhìn cảnh múc thịt bỏ vào nồi kia, thật sự quá bắt mắt.
“Không được nhìn, thu hồi ánh mắt hết cho tôi, nếu quên thì rừng cao su sẽ không thuộc về chúng ta nữa đâu! Chờ rừng cao su về tay chúng ta rồi, nhóm con nít muốn ăn bao nhiêu thịt mà không có chứ?”
Lời này vừa được nói ra, tiếng nuốt nước miếng của mọi người dần phai nhạt hơn.
Mọi người không khỏi đặt ánh mắt lên người Khương Thư Lan, con nhóc này đúng là độc ác, vậy mà lại nghĩ ra cách này mà tới dụ dỗ bọn họ.
Bọn họ sẽ không mắc bẫy đâu!
Nhưng mà cho dù mắt bọn họ có trừng lớn cỡ nào, Khương Thư Lan cũng không để ý đến bọn họ.
Cô vẫn bận việc của mình.
Sau khi bỏ thịt heo vào nồi, Khương Thư Lan bắt đầu chú ý độ lửa, lửa lớn ban đầu chuyển thành lửa nhỏ, từ từ hầm.
Lúc hầm, mùi thịt dần dần tỏa ra, vị thịt cộng thêm mùi hương của các nguyên liệu kia, mùi hương này tuyệt đối không có gì sánh bằng.
Đừng nói những cái bụng đói của người già, phụ nữ và trẻ em bị hấp dẫn, ngay cả những chiến sĩ canh giữ ở rừng cao su cũng không chịu nổi, bọn họ nhìn cái nồi đang sôi ùng ục lại còn bốc khói kia, không khỏi nuốt nước miếng.
Nước miếng bắt đầu không chịu khống chế mà lan tràn.
Thơm lắm! Thật sự quá thơm.
Sự lo lắng ban đầu của Lê Lệ Mai không còn nữa, thậm chí cô ấy còn lộ ra nụ cười, cô ấy ngồi cạnh bếp, nói với Tiểu Lưu: “Cậu đi hỗ trợ chị Thư Lan của tôi đi, tôi đi nhóm lửa.”
Cô ấy vẫn rất hiểu mình nên không đi phụ giúp Khương Thư Lan.
Sự thật là mọi kỹ năng của Lê Lệ Mai đều dồn hết vào đầu óc, còn cái gì mà nấu cơm, thêu thùa, một cái cô ấy cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận