Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 968:

Khương Thư Lan lúc này mới sực nhớ ra, hồi sáng này Chu Trung Phong có nói hàng hóa đã tới nơi rồi.
Nhẫn nhịn không được mà gật gật đầu: “Vậy con đợi bọn họ về ăn cùng.”
Bà nội Chu đang chơi đùa với An An, phất phất tay: “Không cần, phần của bọn họ còn chưa bày biện lên trên bàn, phần này là của con, mau ăn đi, cũng đã bận rộn hết cả buổi sáng rồi, còn đợi gì nữa chứ.”
“Đừng có đợi đến lúc mà bị mắc bệnh bao tử, lại còn phiền phức thêm.”
Nói đến khúc này, Khương Thư Lan cũng không chần chừ trì hoãn thêm gì nữa.
Thật sự thì cô cũng thấy đói rồi, từ tám giờ hơn lọ mọ tới gần mười giờ, chỉ mỗi việc là bà nội Chu gọi cô ra ăn, cũng gọi hết cả sáu bảy lần gì rồi, bụng cô lúc này cũng kêu rột rột, đói meo cả rồi.
Cô chỉ vừa mới ăn được có một nửa, đã nghe thấy tiếng xe long trọng phát ra từ con hẻm rồi.
Khương Thư Lan đang ăn chiếc bánh bao nhỏ, nhất thời húp thêm một tí canh vô miệng, vừa tươi, vừa thơm, lại còn nóng, nóng đến mức cô thở cũng không kịp, trầm ngâm mà nói: “Chắc là về đến rồi.”
“Con ăn đi.”
“Để bà ra xem xem.”
Bà nội Chu bế theo An An, An An bây giờ đích thực là còn nhẹ, bà cũng có thể đi đứng lại được, thêm ít thời gian nữa chắc bế cũng bế không nổi.
Quả nhiên bà nội Chu bước ra ngoài cửa cổng thì thấy Chu Trong Phong dẫn theo hai người đi vào trong, hai cậu ấy đen cực kỳ, chỉ còn chừa mỗi hàm răng trắng, nếu như không lên tiếng, cặp kính lão của bà nội Chu cũng không thấy người đang ở đâu.
“Bà nội, đây là Hầu Tử và Bốn Mắt, là chiến hữu của con.”
Chu Trung Phong thuận tay bế An An từ tay bà nội, ở trong lòng của cha, An An cũng rất phấn khích, chân cẳng đá ngọ nguậy.
Chu Trung Phong đang giữ chặt đứa trẻ.
Hầu tư cùng với Bốn Mắt đang ở kế bên, cũng hết sức kính cẩn mà quay sang bà nội Chu chào hỏi: “Chào bà nội.”
“Làm phiền rồi.”
Hai cậu ấy thực sự không muốn đến nhà đoàn trưởng Chu, thật sự là làm phiền đến đối phương quá rồi.
“Ừm, đều là hai đứa trẻ ngoan ngoãn, còn chưa ăn sáng phải không, mau mau vào đi, mau mau vào đi.”
Cũng gần sắp mười hai giờ trưa rồi, sao còn là ăn sáng nữa cơ chứ.
Bây giờ đã gần đến giờ cơm trưa luôn rồi.
Chỉ là không ai ngờ rằng bọn họ lại về muộn đến thế.
Hầu Tử và Bốn Mắt kính cẩn gật gật đầu, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy là mình đi tay không lên nhà người ta thật đúng là không nên, nên dành ít thời gian ra ngoài mua gì đó mang về mới được.
Chu Trung Phong dẫn hai người vào trong.
Khương Thư Lan vẫn còn đang ăn, cô cần phải tranh thủ ăn, nếu không hai đứa trẻ mà quấy khóc lên thì sẽ không có thời gian để ăn.
Nhìn thấy Khương Thư Lan đang ăn sáng, Chu Trong Phong nhịn không được mà nhíu mày: “Sao trễ thế mà em mới ăn vậy?”
Cũng sắp gần mười một giờ rồi mới đi ăn sáng.
Khương Thư Lan nhịn không được mà thở dài một hơi: “Việc này phải đi hỏi lại hai đứa con của anh đó.”
Chỉ riêng mỗi chuyện mắc quần áo, cô cũng phải tốn gần một giờ đồng hồ để thay đồ cho chúng rồi, oắt con vừa mới thức dậy, cực kỳ hưng phấn, chả chịu phối hợp gì cả.
Dì Lý và bà nội Chu muốn giúp đỡ, nhưng mà oắt con kia rất biết nhìn nhận những người quen thuộc, việc này bắt buộc phải là người mẹ như cô đây làm cho thì mới chịu.
Tiếp đến nữa là cho bú rồi.
Việc này thì không ai làm thay được cả, mấy ngày hôm trước cô không cho con bú, để đứa nhỏ uống sữa bột, hai ngày hôm này bị căng tức lồng ngực, lượng sữa bên trong vẫn còn đầy ắp, trướng căng cả lên, không cho con bú thêm nữa.
Khương Thư Lan hoài nghi, đây mới là nguyên nhân quần áo bị ướt hết cả.
Chu Trung Phong nghe xong, chịu không được mà nhéo mũi của An An: “Chỉ có hai con là biết ở đó quậy phá làm nũng.”
Trẻ con còn đang quấn bằng tã lót thì biết cái gì cơ chứ, chỉ là ghiền hơi người quá thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận