Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 336:

Lời này nói ra, Miêu Hồng Vân lập tức nhớ tới một chuyện: “Phó đoàn Chu chính là như vậy sao?”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ một lúc rồi do dự mà gật đầu.
“Cái cô gái ngốc này.”
Miêu Hồng Vân đưa tay ra búng trán cô, lực búng không quá mạnh mà hơi nhẹ một chút.
“Vừa nhìn là biết chồng em bảo vệ cho em tốt quá, cũng không chịu hơn thua gì cả, đến cả việc tranh chấp cơ bản nhất giữa vợ chồng cũng không biết. Đến cả ưu thế tốt như vậy cũng không thèm chiếm, em đó em đó!”
Miêu Hồng Vân thực sự chỉ tiếc rèn thép không thành sắt: “Đàn ông là gì? Đàn ông chính là chó, nếu em lạnh lùng với người đó, người đó sẽ quấn lấy em, em nhớ cho kỹ, không được nuông chiều đối phương, không được chiều đối phương lên tận trời mây.”
Khương Thư Lan thực sự chưa xử lý qua vấn đề cảm tính như vậy, cô chần chờ hỏi: “Nhưng mà quả thực là em đã lừa anh ấy.”
“Lừa là sao? Em hại cậu ấy sao? Hay là cho cậu ấy đội nón xanh() hả? Hay là ở bên ngoài sinh cho người khác một đứa nhỏ rồi? Chuyện này có thể sao?”
[Chú thích: (
) Đội nón xanh: có nghĩa là cắm sừng.]
“Đương nhiên là không rồi ạ.” Khương Thư Lan lắc đầu như cái trống lắc.
“Như vậy thì không được, Tiểu Khương em nhớ cho kỹ, lúc cãi nhau với đàn ông, nếu như em gặp vấn đề không thể nói ra thành lời, em không được làm ầm ĩ lên với người đó, mà hãy làm nũng với người đó, đến khi người đó không làm gì được nữa, sau đó....”
Miêu Hồng Vân híp mắt lại, mang theo sát khí: “Sau đó chính là lúc mà em tính sổ.”
Khương Thư Lan giật mình mà trừng lớn mắt.
Cô thực sự chưa từng thấy qua biện pháp như thế này bao giờ, đến cả người nhà họ Khương đều vô cùng thành thật, cha mẹ cũng cứ như vậy mà bình thản sống qua cả đời, về phần mấy anh chị dâu, bình thường cũng không trao đổi quá nhiều, đều là vùi đầu vào làm.
Cách thức này quả thực không khỏi khiến cho Khương Thư Lan mở mang tầm mắt.
Khương Thư Lan chần chừ: “Như vậy liệu có không được tốt cho lắm hay không ạ?”
“Cái này có gì mà không tốt? Chị thấy em đơn thuần quá rồi, cha mẹ em chiều chuộng em quá mức rồi.”
Miêu Hồng Vân phất tay: “Nếu em không chịu tính sổ, phải khiến cho người đàn ông kia nhớ đời, biết vợ mình không hề dễ chọc, lần sau sẽ không dám làm gì nữa.”
“Em nhớ cho kỹ, dạy dỗ cho đối phương mấy lần, hung hăng mà trị đối phương, em đoán xem lần sau đối phương còn dám hoài nghi em nữa hay không?”
Hoài nghi vợ mình sao, muốn lên trời sao!?
Khương Thư Lan cố gằn từ từ để tiêu hóa việc này, trong thế giới của cô, mọi thứ đều vẫn có nề nếp, có tình có lý.
Cô nghi hoặc: “Vậy nếu như em làm sai thì sao? Lỗi chính là ở em.”
Như vậy nếu như dạy dỗ đối phương có phải không đúng cho lắm hay không?
Quá mức vô đạo lý rồi.
Miêu Hồng Vân đưa tay ra niết niết mặt mình, cảm khái mà nói: “Thư Lan à, em đúng là đơn thuần đến đáng sợ luôn rồi, sai lầm thì sao chứ? Đàn ông còn có thể nói đạo lý với phụ nữ được sao? Chắc muốn chết rồi mới như vậy, có thể nói chuyện đạo lý với phụ nữ được sao? Phụ nữ có thể sai được sao?”
“Em nhớ cho kỹ, thoáng ra mà nói thì phụ nữ không bao giờ sai hết, người sai chỉ có thể là đàn ông thôi.”
Chị ấy với chồng kết hôn cũng hơn mười năm rồi, còn chưa sinh được đứa nhỏ nào hết.
Sống trên đảo này mà không có đứa con nào giống như thể đoạn tử tuyệt tôn vậy.
Chồng chị ấy không những không trách chị ấy, còn sau khi tan làm thì lập tức chạy về nhà, không có suy nghĩ làm gì khác hết, vợ chồng bọn họ đến bây giờ vẫn hòa thuận giống như vợ chồng son.
Được như vậy cũng không hề đơn giản.
Là do Miêu Hồng Vân một tay quản lý, một tay gây dựng nên mới có được cuộc hôn nhân như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận