Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 812:

Bọn họ vừa đến, hai vợ chồng Khương Thư Lan lập tức tiến lên tiếp đón: “Chị dâu Miêu, chị đó, tới là được rồi, còn mang theo quà làm gì.”
Miêu Hồng Vân làm mặt quỷ: “Chắc chắn em sẽ thích.”
Nói xong, chị ấy tìm kiếm khắp nói: “Nháo Nháo và An An đâu?”
Hai nhà bọn họ gần sát bên, thường xuyên qua lại nên cũng thân thuộc.
Khương Thư Lan nói: “Em thấy mẹ nhóm lửa ở ngoài sân, nên đưa bọn nhỏ vào trong phòng rồi, đi đi đi, mọi người vào đi.”
Cô vừa mới tiếp đón cả nhà Miêu Hồng Vân vào, bên ngoài lại có người đến.
Đó là chính ủy Tống, hắn ta dẫn theo ba đứa bé, bọn nhỏ mặc quần áo cái dài cái ngắn, vốn dĩ hắn ta không định dẫn bọn nhỏ theo, vì loại tiệc tùng này dẫn già dắt trẻ theo không tốt lắm.
Nhưng mà mấy đứa trẻ ở nhà không có ai trông nên hắn ta phải dẫn theo.
Khương Thư Lan nhìn quần áo của ba đứa nhỏ đó, cô lập tức sửng sốt, sau đó cô nhìn quần áo của chính ủy Tống, hắn ta cũng mang theo gạo, cô liền rõ ràng.
Một người đàn ông bận rộn công việc như vậy, lại còn trông con, vì vậy hắn ta không tránh khỏi sai sót.
“Anh mau vào đi.” Chu Trung Phong tiếp đón chính ủy Tống.
Chính ủy Tống xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết gửi bọn nhỏ ở đâu.”
Bên này, Khương Thư Lan đã dẫn ba đứa nhỏ vào nhà.
Cô dặn dò mẹ Khương hai câu, mẹ Khương và Miêu Hồng Vân lập tức hiểu ra, bọn họ nhìn ba đứa nhỏ nhút nhát, sợ sệt, mà cảm thấy đau lòng.
Bọn họ dẫn đám nhỏ đi rửa mặt.
Lúc trở ra, ba đứa nhỏ đã sạch sẽ, mấy nút thắt lộn xộn trên người cũng trở nên gọn gàng.
Khi chính ủy Tống nhìn thấy, hắn ta sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm kích.
Sau chính ủy Tống, đó chính là hai vợ chồng đội trưởng Triệu và hai vợ chồng Đinh Ngọc Phượng.
Cuối cùng hơn 11 giờ, tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi mới tới.
Lúc mọi người nhìn thấy bọn họ, ai nấy cũng ngạc nhiên, phải biết rằng, tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi chưa bao giờ tham gia loại tiệc tùng như này.
Hơn nữa, hai người còn xuất hiện chung với nhau.
“Sao vậy? Chúng tôi cũng tới nên mọi người cảm thấy rất kỳ quái à?”
“Kỳ quái cái gì chứ? Hỗn Thế Ma Vương nhà tôi, mỗi ngày đều thổi gió bên tai tôi rằng, gì mà hai em trai lớn lên rất đẹp, bảo tôi đến đây xem, tôi không tới không được mà!” Sư trưởng Lôi cảm thán.
Tư lệnh Cao ở bên cạnh cũng nói: “Tôi không phải tới vì đội trưởng Chu, mà là vì Tiểu Khương, cháu ấy giúp đỡ chúng tôi xây nhà máy, bây giờ nhà máy không chỉ hoạt động mà còn sinh ra lợi nhuận, vì vậy, quân đội chúng tôi đã được cấp trên khen ngợi mấy lần, bọn họ còn coi đó như chuẩn mực để noi gương.”
“Tôi tới vì đại công thần của quân đội.”
Lời này lập tức làm cho không khí tăng lên.
“Như thế xem ra đội trưởng Chu sắp thất sủng rồi, Tiểu Khương mới là người được coi trọng nha.” Không biết là ai đã trêu ghẹo như thế.
Khương Thư Lan bị trêu ghẹo đến ngượng ngùng: “Hai người đừng nói như vậy, nhà máy có thể xây dựng, đó là công lao của tất cả mọi người trong quân đội, chứ không phải công lao của một mình cháu đâu.”
Lời này càng làm cho tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi xem trọng cô hơn.
Chu Trung Phong biết Khương Thư Lan sẽ không xã giao trong những lúc như này.
Anh lập tức tiếp lời, sau đó dẫn tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi vào nhà chính.
Sau khi khách khứa đến đông đủ.
Sĩ quan hậu cần bắt đầu bê lên sáu món nóng, ba món lạnh, một món canh đã chuẩn bị tốt.
Những món ăn này, Chu Trung Phong cũng thật sự chịu bỏ vốn, vì để bàn tiệc có thể diện hơn, mà một bàn toàn món ăn ngon, nào là thịt sườn kho tàu, cá hấp, tôm luộc, nghêu xào với lửa lớn và cải thìa xào dầu hào. Còn có rau trộn với dưa chuột và cà chua bi.
Ngay cả canh cũng là canh móng heo đậu nành, đây cũng là một món ngon.
Nhìn một bàn đồ ăn kia, tư lệnh Cao không khỏi cảm thán: “Người làm cha đúng là có khác mà, lúc trước bọn chú đến nhà cháu ăn cơm, cháu chỉ chuẩn bị cho bọn chú một ít đậu phộng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận