Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 241:

Nghe thấy Khương Thư Lan hỏi vậy, Vương Thủy Hương lúc này mới hoàn hồn, chị ấy kích động mà chà xát tay, chỉ có chà xát tay mới có thể giảm được chút hồi hộp: “Để chị dạy cho em....”
Sau đó chị ấy cầm theo cái xẻng nhỏ, ngồi xổm xuống, nói với Khương Thư Lan: “Nhìn rõ chưa?!”
Sau đó dùng xẻng hướng về phía bào ngư, chị ấy dùng sức thật mạnh, không ngừng cậy ra, bào ngư trong nháy mắt đã bị cái xẻng tách ra khỏi vách đá.
Vỏ của bào ngư không khác là bao so với vỏ sò, đều có cùng hình dạng, bên trong vỏ còn là thịt bào ngư nhẵn nhụi.
Thịt ở bên ngoài vành có hơi nhăn nheo nhô lên, nhìn qua trông rất hay ho mới mẻ.
“Có biết cậy ra như thế nào chưa?”
Vương Thủy Hương lại tiếp tục cậy ba con nữa.
Sau đó đưa xẻng cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan gật gật đầu, nhận lấy cái xẻng bắt đầu cậy.
Chỉ là cô vẫn còn có chút ngượng tay, lần đầu tiên cậy nên chưa có sức, bào ngư vẫn bám chặt trên vách đã không rời.
Thất bại rồi!
“Không sao đâu, cứ thử tiếp đi!”
Vương Thủy Hương cổ vũ cô.
Khương Thư Lan lại tiếp tục thử, nhưng lúc này dùng lực nhiều hơn chút, bào ngư đều đã bị văng ra, lớp vỏ bên ngoài liền bị cậy bật ra.
Lộ ra lớp thịt trắng hạt lựu cùng với mảnh vỡ của vỏ, vậy mà lại trông khá đẹp.
Khương Thư Lan thè lưỡi, phát hiện ra Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân đều đang cặm cụi cậy bào ngư, căn bản không để ý về phía cô.
Cô khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không ngừng tiếp tục cố gắng, cậy một con hai con, rồi đến mười mấy hai mấy con mới nắm được cách để cậy sao cho đúng.
Sau khi học được cách cậy rồi, nói cô như cá gặp nước cũng không phải nói quá.
Lúc này chỉ cố gắng dùng sức mà cậy bào ngư.
Một con, hai con, ba con, bốn con mãi cho đến tận cả trăm con.
Khương Thư Lan mới giật mình nhận ra, thắt lưng mình đang đau vô cùng, cổ cũng bắt đầu đau theo, liên tục cậy bào ngư như vậy cô cũng đã lấp đầy được nửa non chiếc thùng rồi.
Mà lúc này mới chỉ cậy được ba tảng đá ngầm, phía sau còn biết bao nhiêu là đá ngầm không đếm hết được, còn đang đợi cô đến để cậy bào ngư.
Cô vừa đứng dậy liền nhìn liếc qua mấy đứa nhỏ vẫn còn đang ở trên bờ cát tìm ốc mắt mèo, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi duỗi người ra cho thoải mái.
Vương Thủy Hương ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt mà thúc giục cô: “Thư Lan mau cậy đi, đừng chậm trễ, tối nay đến khi thủy triều lên rồi, chúng ta có muốn cậy cũng không cậy nổi nữa đâu.”
Vương Thủy Hương là chủ trong nhà, nhìn thấy số bào ngư miễn phí không cần dùng tiền để mua này, hận không thể chuyển hết đống đá ngầm này về từ từ mà cậy cho bằng sạch.
Khương Thư Lan đang nhàn nhạ một hồi nghe vậy lập tức ho nhẹ: “Em chuẩn bị cậy tiếp rồi đây.”
Cô mang theo một chiếc thùng nhỏ, đi cùng với hai người bên cạnh, cô nghĩ bản thân coi như cậy cũng khá nhanh, kết quả nhìn sang bên Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân vẫn là cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lúc cô cậy được nửa thùng thì bọn họ đã cậy được đầy cả rổ rồi.
Đối với Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân mà nói, lúc này đây đến thở thôi cũng rất mất thời gian, điều đó sẽ khiến việc cậy bào ngư của bọn họ bị chậm trễ.
Nếu không phải không thở thì sẽ chết, bọn họ hận không thể vứt luôn lá phổi của mình đi.
Như vậy sẽ tránh được việc lãng phí thời gian.
Vương Thủy Hương thấy cô tới, lập tức bỏ số bào ngư vừa cậy xuống đặt vào chỗ trống nào đó, gần như không đặt cô vào trong đầu nữa, vẫn không quên nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ.
Thương lượng với Khương Thư Lan: “Thư Lan à, em có thể kêu hai đứa nhỏ về gọi lão đại với lão nhị nhà chị được không, kêu bọn họ mang cho chị hai cái rổ đến đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận