Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1007:

“Anh trai nhỏ, em đi đây.”
Vừa dứt lời, Tiểu Thiết Đản không đợi Trâu Dương kịp phản ứng lại, bé đã nhanh chóng chạy đi xa, chạy đến cổng soát vé.
Mà Trâu Dương cũng đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng.
Nó gắt gao nắm cái bánh mè đường trong tay, rõ ràng dạ dày đã đói đến phát đau, nhưng mà… Nó vẫn không ăn.
Trâu Dương vứt cái bánh mè đường vào thùng rác, lạnh nhạt nói: “Huề nhau.”
Coi như vì ý tốt của cái bánh mè đường này, nó sẽ không hại Khương Bình An.
Nhưng mà… Cái bánh mè đường Trâu Dương vừa ném vào trong thùng rác kia, lập tức được một thím quét dọn vệ sinh nhặt lên, bà ấy còn thổi thổi, chỉ trích nói: “Đứa nhỏ này làm sao thế? Bé kia đồng cảm với cậu, nên mới cho cậu đồ ăn, cậu không ăn thì thôi, sao lại vứt đi như thế?”
Lời này vừa được nói ra, những người xung quanh bất giác nhìn sang.
Mấy mươi cặp mắt nhìn Trâu Dương đến nỗi khiến nó phải cứng đờ, nó chưa bao giờ bị nhiều người chỉ trích như vậy.
“Đứa nhỏ này thật sự vứt bánh ư?”
“Không biết cậu ta có phải thằng ngốc hay không nữa? Trốn vé từ thủ đô về cũng thôi đi, bụng đói đã ba ngày, vậy mà bánh mè đường này tới tay rồi cũng có thể vứt đi được?”
“Không phải là đồ ngốc thật đó chứ, tôi nhìn ánh mắt kia không được nhanh nhẹn thông minh cho lắm.”
Người nói lời này chính là nhân viên ga tàu đang khống chế Trâu Dương.
Lúc người khác không để ý, Trâu Dương bỏ chạy, bởi vì nó không có tiền mua vé xe lửa, ngay cả tiền của xe vận tải, nó cũng chưa trả.
Mắt thấy nhân viên ga tàu sắp tới, vẻ mặt Trâu Dương ngày càng khó coi: “Tôi không trốn vé, tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”
Nhưng mà nó không ngờ mình sẽ gặp Khương Bình An.
Lời này có người tin hay không, cũng chẳng ai biết được.
Trâu Dương bị trói lại trước mặt mọi người, nó bị dẫn về phòng của ga tàu, đối phương cột tay nó bằng một sợi dây thừng.
“Thằng nhóc này, cậu ngồi yên đó, đợi người nhà đến đây mua vé cho cậu, tôi sẽ thả cậu ra.”
Trâu Dương nhìn cách trói người này, nó cảm thấy hơi nhục nhã.
Hai đời người, nó chưa từng khó khăn như vậy, đời trước không phải khoang hạng nhất nó sẽ không ngồi.
Giờ nó lại bị nhốt trong một đoàn tàu tép riêu thế này trong suốt ba ngày.
Trâu Dương cười khổ một tiếng, còn có gì nhục nhã hơn nữa à?
Những chuyện nhục nhã hơn, nó đều trải qua hết rồi.
3 giờ Trâu Dược Hoa mới tới.
Lúc anh ta nhận được tin, anh ta lập tức đi mượn tiền, đúng vậy, là mượn tiền, lần đi thủ đô của anh ta và Trâu Dương trước đó, anh ta đã dùng hết số tiền tiết kiệm trong nhà.
Mà lần này nếu chuộc Trâu Dương về, anh ta phải có trả tiền vé tàu.
Nhưng anh ta làm gì có tiền mua vé, nên mới mượn người khác, rồi đi đến ga tàu hỏa này để đón người.
Lúc Trâu Dược Hoa đến gần, Trâu Dương cũng không vui mừng gì, ngược lại, nó rất bình tĩnh: “Cha đến rồi.”
Ba ngày nay, nó đã nghĩ rất nhiều lần, nếu như là một người cha khác thì họ sẽ vứt bỏ con mình ở ga tàu sao?
Đáp áp là không.
Ngay cả dì Thư Lan không cùng huyết thống kia, cô cũng sẽ không vứt bỏ một đứa bé mười ba tuổi ở một ga tàu xa lạ như thế này.
Nhưng mà… Trâu Dược Hoa có thể làm được.
Trâu Dương cười châm chọc.
Mà cảm xúc của Trâu Dược Hoa cũng không khác Trâu Dương lắm, anh ta nhìn thoáng qua Trâu Dương, tuy gương mặt nhỏ đen nhẻm, nhưng người vẫn còn ổn, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Trâu Dược Hoa đưa 10 đồng cho nhân viên ở ga tàu: “Đồng chí, tôi tới đón con trai.”
Nhân viên ga tàu nhận tiền xong thì đếm đếm, sau đó nhìn Trâu Dược Hoa từ trên xuống dưới: “Trông anh cũng không tệ, nhưng anh vẫn nhớ anh có một đứa con trai sao?”
“Một người cha như anh, vậy mà lại dạy con mình trốn vé, coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi.”
“Được rồi, một người ngoài như tôi có thể nói cái gì, mấy người rõ ràng là thượng bất chính hạ tắc loạn(), trong tương lại, mấy người sẽ nếm mùi đau khổ thôi.”
[Chú thích: (
) Thượng bất chính, hạ tắc loạn có nghĩa là: Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy.]
Anh ta không dạy con mình đi theo con đường đúng đắn mà dạy những thứ hư hỏng, đó chẳng phải sẽ hủy hoại bọn nhỏ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận