Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 168:

Hoàn toàn đối lập với triển vọng sau này của Trâu Dược Hoa.
Giang Mẫn Vân nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được.”
Hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
“Giang Mẫn Vân, hợp tác vui vẻ!”
Trâu Dược Hoa đưa tay ra.
Giang Mẫn Vân chần chờ một lát rồi cũng nắm lấy: “Hợp tác vui vẻ!”
Tưởng Lệ Hồng ở bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức đi đến, nhìn bộ dạng hai người lập tức vỗ tay một cái: “Như vậy là làm hòa rồi đúng không?”
Sợ nhất là con gái của chồng sẽ không chịu làm hòa mà quay về nơi đã gả.
Như vậy thì trong nhà sau này biết phải sống thế nào.
Giang Mẫn Vân ngẩng đầu liếc nhìn Trâu Dược Hoa, sau đó nhẹ nhàng vâng một tiếng.
“Tốt lắm, người ta thường nói vợ chồng bất hòa, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không phải là như vậy sao?” Tưởng Lệ Hồng lập tức cười lên.
Giang Mẫn Vân liếc mắt nhìn Trâu Dược Hoa một cái, cô ta có chút xấu hổ.
Trâu Dược Hoa liền mở miệng trước: “Thím, mấy ngày nay Giang Mẫn Vân ở nhà gây phiền hà cho mọi người, hôm nay cháu tới đưa em ấy về, sau này trong nhà phiền dì chăm nom nhiều hơn chút.”
Như vậy thực sự rộng rãi thoáng mát.
Tưởng Lệ Hồng mặt mày hớn hở: “Không phiền không phiền đâu, chỉ cần cháu với Giang Mẫn Vân sống thật tốt cùng nhau là nhà thím cũng vui rồi.”
Nếu như chị gái như Giang Mẫn Vân sống tốt, còn có thể không chiếu cố được cho em trai sao?
Chuyện đó là không có khả năng.
Đợi sau khi tiễn hai người đi rồi.
Tưởng Lệ Hồng còn đặc biệt nói với Giang Mẫn Vân: “Cháu sau khi tới nhà họ Trâu rồi cố gắng sống với Trâu Dược Hoa thật tốt, thím không cầu mong gì hết, chỉ cầu mong cháu phải sống tốt hơn cả Khương Thư Lan!”
Dừng một lúc, bà ta liền bổ sung một câu: “Nếu như có thể, cháu nhớ thường xuyên về thăm người trong nhà nhé.”
Chỉ cần Giang Mẫn Vân có thể thường xuyên về thăm nhà thì cũng đủ khiến cho nhà họ Khương khó chịu rồi.
Giang Mẫn Vân có hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu.
Lúc ngồi trên yên xe đạp của Trâu Dược Hoa, rời khỏi cửa đại đội, cô ta liền để ý đến một người dường như đang đứng ở cửa đại đội, hình như là Cao Thủy Sinh?
Chỉ là sau khi nhìn lại thì hình như chỉ do cô ta hoa mắt mà thôi.
Bên đó đâu có người nào đâu?
Giang Mẫn Vân hít thở sâu một hơi, dù Cao Thủy Sinh có ở đây cũng không thể cùng rời đi với người đó được, dù anh ấy có đáng thương, cô ta cũng sẽ không đi theo đâu.
Phải bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống phú quý giàu sang cùng với Trâu Dược Hoa.
Một cuộc sống vinh quang khi được làm mẹ của những đứa con tài giỏi.
Tách biệt hoàn toàn khỏi cuộc sống của Cao Thủy Sinh.
Mãi đến hơn sáu giờ sáng hôm sau, Khương Thư Lan mới thấy Chu Trung Phong quay về.
Vừa ngủ dậy còn có chút mê man, mở to đôi mắt ra, lơ ngơ nói: “Thẩm tra xong rồi sao?” Thanh âm vô cùng mềm mại.
Bộ dạng vừa ngủ dậy của cô cực kỳ xinh đẹp, nước da trắng bóc, hai má đỏ ửng, mang theo vài phần ngây ngốc.
Chu Trung Phong nhịn không được mà cười lớn, anh đưa chiếc bánh bao thịt đang cầm trong tay qua cho cô: “Đúng vậy, cũng gần xong rồi, phải cạy miệng cái gì cũng cạy hết rồi.” Anh cúi đầu thấp giọng nói: “Đi rửa mặt trước đi rồi tranh thủ ăn bánh bao lúc còn nóng.”
Đây là món đầu bếp ở tòa nhà ăn của tàu làm sớm nhất, cũng là món cho đầy đủ nguyên liệu nhất.
Đây cũng là vì tối qua anh đã dành cả đêm để thẩm tra bọn buôn người, đầu bếp của toa nhà ăn đã đặc biệt để lại cho anh bốn cái bánh bao thịt nhân đầy đủ. Dù có là quân nhân thì mỗi người cũng chỉ được mua hai cái bánh, đây coi như là cho anh vượt quá mức độ cho phép rồi.
Anh liền tranh thủ mang toàn bộ về đây hết.
Khương Thư Lan nhìn thấy bánh bao ánh mắt liền sáng lên, người cả ngày đều phải ăn đồ khô nhìn thấy đồ ăn được nấu chín nóng hổi sao có thể không thích được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận