Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 411:

Bởi vì công trái xây dựng Tổ quốc của hợp tác xã tín dụng ở hải đảo tăng vọt nên những hợp tác xã khác ở phía Nam đều để ý tới.
Tất nhiên các hợp tác xã khác không cam lòng, đang cho rằng mình bị một hợp tác xã ở một địa phương nhỏ lạc hậu vứt ở phía sau.
Thế nên bây giờ mọi người đều anh tranh tôi đuổi, công trái xây dựng Tổ quốc lập tức được bán hơn phân nửa.
Không thể coi thường số lượng này, lúc này quốc gia đang cần tiền, đây gọi là mưa đúng lúc đó!
Khương Thư Lan chính là cánh bướm, cô nhẹ nhàng đập một cái, ngay cả cô cũng không nghĩ đến sẽ có hiệu quả như vậy.
Sư trưởng Lôi trầm giọng: “Đồng chí Khương Thư Lan là một đồng chí có tư tưởng giác ngộ cao, bên chúng tôi tất nhiên sẽ khen ngợi đồng chí ấy.”
Lãnh đạo bên kia gật đầu cảm ơn.
“Nếu mọi người đã giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy, chúng tôi cũng không thể để mọi người thiệt thòi, cái rừng cao su trên hải đảo kia, tôi biết mọi người vẫn luôn muốn tiếp quản nó. Lần này chúng tôi sẽ không nhúng tay, mọi người nói chi tiết với người dân đi, mọi người nói như thế nào thì chính là thế ấy.”
Ông ta có thể đảm bảo địa phương sẽ không can thiệp.
Những lời này làm cho sư trưởng Lôi há hốc mồm.
Chuyện cao su này, đây vẫn luôn là nơi hai bên tranh giành, không bên nào chịu nhượng bộ.
Ông ấy trăm triệu lần không nghĩ tới lúc này đây, bọn họ lại chịu nhượng bộ nhiều đến như vậy.
Đợi sau khi ngắt điện thoại, sư trưởng Lôi cười ha ha: “Khương Thư Lan đúng là phúc tinh của quân đội chúng ta mà.”
Sau đó ông ấy đập bàn một cái, tinh thần phấn chấn: “Tập hợp tất cả cán bộ cấp cao của doanh trại chúng ta tới đây để tôi mở cuộc họp.”
Động tác của sư trưởng Lôi rất nhanh, ông ấy trực tiếp tập hợp những người có chức vị lại, bắt đầu mở cuộc họp.
Văn phòng trang nghiêm, người ngồi trải dài từ đầu tới cuối bàn.
Không ít người cầm sẵn quyển sổ và bút, bày thế trận chờ đón quân địch.
Trong đó dễ thấy nhất là Chu Trung Phong đang ngồi ở vị trí thứ ba phía bên phải.
Bởi vì trong một đám đàn ông thô kệch, anh lại lớn lên quá đẹp mắt, đẹp đến mức có hơi không hợp với những người ở đây.
Sư trưởng Lôi cũng thấy vậy, ông ấy mở cuộc họp, nhưng nhìn lướt qua mọi người, người ông ấy nhìn thấy đầu tiên là Chu Trung Phong, anh thật sự rất tuấn tú.
Ông ấy thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Mọi người biết tôi tìm mọi người là có chuyện gì không?”
Lời này vừa được nói ra, mọi người đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ làm sao biết được, cuộc họp này xảy ra quá gấp rút, lúc bọn họ được thông báo đã vô cùng lo lắng mà chạy tới.
“Chuyện là thế này.” Sư trưởng Lôi đứng lên: “Địa phương đã đồng ý cho chúng ta tiếp quản rừng cao su.”
Ông ấy vừa nói xong, hiện trường trở nên xôn xao.
“Cái gì? Không phải lúc trước bọn họ một mực không đồng ý à? Sao đột nhiên lại đổi ý?”
Rừng cao su là một công trình rất lớn, có thể nói đó là một cái kho tiền.
Nơi đây sản xuất ra lượng cao su để sử dụng cực kỳ lớn.
Không chỉ xe đạp, mà lốp xe ô tô cũng sử dụng vật liệu này, ngành sản xuất giày, vải vóc hay các ngành sản xuất băng tải thì cao su cũng là vật liệu chính.
Rừng cao su luôn là mảnh đất mà địa phương và quân đội tranh giành.
Hải đảo này quá lạc hậu, thật ra địa phương cũng không có khả năng phát triển rừng cao su, nhưng bọn họ không cam lòng giao rừng cao su cho quân đội.
Thật ra, địa phương không sai, mà là bọn họ không nghĩ tới, không muốn cũng không tin tưởng khi giao đứa con ruột của mình cho người ngoài nuôi dưỡng.
Nhưng quân đội không có ý xấu, bọn họ tới xây dựng hải đảo, để cho hải đảo tốt đẹp hơn trong tương lai.
Dù cho bọn họ tiếp quản rừng cao su, cũng không chỉ vì tài chính, mà còn là vì điều kiện sinh hoạt của người dân địa phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận