Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 320:

Những người già với trẻ nhỏ dường như hoàn toàn không có năng lực để phản kháng.
Dứt lời, Chu Trung Phong đã thay xong quần áo. Anh chuẩn bị đi ra khỏi nhà.
Khương Thư Lan: “Từ từ....”
Bởi vì lúc này đây, trên đầu Chu Trung Phong lập tức hiện lên khu bình luận.
[Anh ấy sẽ xảy ra chuyện.]
[Xảy ra chuyện gì vậy? Hai con sói này một con là con đầu của sói đầu đàn, cũng là thế hệ sau của sói đầu đàn, không những có đầu óc thông minh, mà thể lực cũng tốt hơn những con sói khác rất nhiều.]
[Có ý gì vậy? Mấy người Chu Trung Phong có năng lực tốt, còn có cả súng, sao phải sợ loài súc sinh kia chứ?]
[Mà đợi khi mấy người Chu Chu ở trên núi tìm kiếm mấy ngày rồi, đợi lúc bọn họ mệt mỏi nghỉ ngơi, hai con sói sẽ tranh thủ lúc trời đang tối mà nhảy ra công kích thì sao?]
Lúc này khu bình luận lập tức im lặng.
[Loại đánh lén không chút báo hiệu nào trước này, lại đánh lén vào lúc mọi người mệt mỏi mất hết sức lực, bọn họ căn bản không có cách nào khác để dự phòng.]
[Vậy hậu quả là gì?]
[Chu Chu vì bảo vệ đồng đội, dường như liều mạng và sống chết với hai con sói, cuối cùng khó khăn lắm mới giết chết được sói, nhưng lại bị sói cắn đến bị thương toàn thân, nhất là chân, bị thương vào tới tận xương.]
Bình luận kia vừa hiện lên, khu bình luận lại im lặng tiếp.
Dùng mắt thường dường như cũng có thể thấy được sắc mặt Khương Thư Lan trắng bệch lại rồi.
Chu Trung Phong liên tục gọi mấy tiếng: “Thư Lan? Có chuyện gì vậy?”
Sao anh gọi mà cô không hề lên tiếng trả lời. Hơn nữa sắc mặt còn vô cùng khó coi.
“Chu Trung Phong, Chu Trung Phong, anh có thể không đi có được không? Không tham gia vào đội diệt sói nữa...” Khương Thư Lan lôi kéo cổ tay Chu Trung Phong, có chút sốt ruột mà nói.
“Thư Lan? Có chuyện gì vậy? Anh không đi thì không được, Hầu Tử cùng với bốn mắt đều đã đi qua rồi, nhưng đều bị thương hết.” Lúc trước là vì anh ở nhà chăm sóc cho Thư Lan đang bị ốm cho nên mới không đi.
Nhưng hiện tại khi Thư Lan đã khỏe rồi, anh đương nhiên là phải đi.
Anh không thể nhìn cấp dưới của mình ở đó liều mạng còn bản thân thì vô tư ở nhà được.
Chuyện này anh không làm được.
Khương Thư Lan biết hành động của bản thân ích kỷ, chỉ là cô không muốn, không muốn nhìn thấy Chu Trung Phong bị thương.
Không muốn trơ mắt nhìn anh bị thương.
“Chu Trung Phong, em thấy không thoải mái, bụng em đau lắm, anh ở lại có được không?”
Lúc này thần sắc của Chu Trung Phong trở nên nghiêm túc hơn mấy phần: “Thư Lan, lúc em nói dối, chuyển động trong ánh mắt sẽ tăng lên rất nhiều lần.”
“Vậy nên đừng có nói dối có được không?”
“Hơn nữa Thư Lan à, anh là quân nhân.”
Nhiệm vụ của quân nhân là bảo vệ cho quốc gia, là người giám hộ cho người dân, đây chính là thiên chức của bọn họ.
Khương Thư Lan lập tức ngớ người ra, đúng là như vậy thật.
Chu Trung Phong chính là quân nhân, đây là sứ mệnh mà anh không trốn tránh được.
[Thư Thư cũng là bị làm cho khó xử, làm vợ nên cô ấy không muốn thấy chồng mình bị thương, nhưng chồng cô ấy lại là quân nhân, đây là chuyện khó mà thay đổi được.]
[Xung đột giữa trách nhiệm cùng với sự an toàn của người nhà, thực sự rất khó để lựa chọn.]
[Nếu như không giữ được Chu Chu lại, thì phải trơ mắt nhìn anh ấy chết sao?]
[Vì đồng đội mà anh ấy thiếu chút nữa đến mạng sống cũng không còn rồi.]
[Cũng không hoàn toàn là như vậy, chỉ cần bọn họ giết chết hết sói trước vậy thì có thể giải quyết được nguy hiểm.]
[Sói trốn ở chỗ nào, dựa vào nội dung vở kịch có thể tìm ra được không?]
[Về rồi đây về rồi đây, sói ở....]
[Sao lại ở đây?]
[Ở chỗ nào vậy? Mau nói đi!]
[Mọi người có nhớ chốn bồng lai tiên cảnh mà ngày trước nhóm Thư Thư tới đó không? Hai con sói đều ở bên trong đó, vị trí đó thực sự rất khó tìm ra, nếu không phải Thư Thư là con gái cưng của ông trời, căn bản sẽ không tìm được đến chỗ đó đâu.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận