Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1420:

Cô ấy có chút tò mò, trong nhà Thư Lan và chồng cô, rốt cuộc là làm nghề gì vậy?
Một bữa cơm ăn hơn hai mươi tệ, còn có thể nhìn mà mặt không đổi sắc.
Khương Thư Lan còn không biết bị đối phương thấy được, có điều thấy được cũng không tính làm gì cả.
Mắt thấy Phương Cầm, Mã Kiến Minh cưỡi xe đạp lại đây đón cô ấy, thật xa liền ấn chuông xe, leng keng leng keng.
“Phương Cầm.”
Đến chỗ rồi, Mã Kiến Minh từ trên xe ô tô bước xuống, lúc này mới hướng tới đám người Khương Thư Lan bọn họ để chào hỏi, chỉ là lúc nhìn đến Chu Trung Phong, anh ấy cúi người: “Xin chào.”
“Xin chào.”
“Phương Cầm nói cần đưa mọi người về nhà trước, mọi người có ai muốn ngồi xe của tôi không?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không cần đâu, cậu chỉ cần lo đón Phương Cầm về là được rồi.”
“Chúng tôi không muốn làm bóng đèn.”
Thốt ra lời này, Phương Cầm đỏ mặt lên: “Thư Lan.”
Khương Thư Lan cười tủm tỉm nói: “Được rồi, bọn tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa.”
Chờ sau khi hai cặp đôi mới yêu đi về xong, đến lượt Mã Phượng Hà cùng với Nghê Tĩnh Xuân, Khương Thư Lan lại hỏi: “Hai người các cô tự về ký túc xá có được không đấy?”
Ý của cô là để chú Quách đưa hai cô cùng về.
“Được mà Thư Lan, bọn tôi đều đã hai mươi tuổi rồi, hồi trước vẫn có thể đi đến trường học.” Mã Phượng Hà tùy tiện nói: “Hơn nữa, với thân thể này của tôi, ai dám tới làm hại tôi chứ?”
Nghê Tĩnh Xuân cũng cười: “Tôi lúc trước vì lo lấy tài liệu, mà đã đi đường lúc tối không ít lần rồi.”
Lúc này mới hơn 8 giờ, hơn nữa lại là ở thủ đô, căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Có lời này, Khương Thư Lan mới xem như yên tâm, sau đó nhìn theo các cô ấy rời đi.
Lúc này mới rón rén đi lên, ở bên kia chờ chú Quách lái xe.
Là chiếc ô tô con.
Chờ sau khi đã lên chiếc ô tô con, Khương Thư Lan không khỏi thở dài, xoa xoa giữa mày: “Phượng Hà cùng với Tĩnh Xuân cũng còn tốt, tâm rất lớn, chuyện không liên quan đến mình liền sẽ không tò mò cho bằng được, nhưng thật tình thì Phương Cầm có lòng hiếu kỳ quá nặng.”
Sau khi chầu ăn cơm này kết thúc, cô cảm thấy có hơi mệt.
Trong tối ngoài sáng, không biết chặn lời, đáp lời bao nhiêu lần, mỗi khi đối phương dò hỏi.
Quả thực cảm thấy rất mệt.
Nếu nói Phương Cầm có ý xấu, tuyệt đối là không có, chỉ là có lõi đời cùng khéo đưa đẩy, có ý thăm dò thông tin, cái này làm cho người ta có chút không thoải mái.
Chu Trung Phong ru An An ngủ, anh nhếch nhếch lông mi, đưa ra một phương hướng giải quyết: “Không đụng vào ích lợi là được.”
Thể loại này không ảnh hưởng toàn bộ cục diện, ngẫu nhiên một lần cũng được.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cảm thấy có chút nóng, nhịn không được mà mở cửa sổ ra.
Ngay khi mở cửa này ra thì không chú ý, vừa vặn thấy Mã Kiến Minh đi xe ô tô, đèo Phương Cầm cũng là từ con đường này đi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giây tiếp theo lại là thoảng qua.
Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, trời đã tối đen, đối phương hẳn là không thấy cô xuất hiện nhỉ?
Cô không nghĩ tới chính là lúc đối phương đang đi xe ngang qua, Phương Cầm liếc mắt một cái liền thấy được cô, nhìn vào cô, Khương Thư Lan quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức bất kể ở nơi nào cũng đều là tiêu điểm.
Cho dù ở đây đã là buổi tối, cô cũng vẫn là sáng bần bật lên.
Phương Cầm tức khắc theo bản năng mà cắn môi: “Kiến Minh, Kiến Minh, anh thấy gì chưa?”
Mã Kiến Minh đang chuyên tâm lái xe, gió thổi có hơi lớn, anh ta nhịn không được mà quay đầu lại hỏi một câu: “Nhìn thấy cái gì?”
Phương Cầm cúi người, cô siết thật chặt góc áo của Mã Kiến Minh, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Mã Kiến Minh mới phản ứng lại: “Em đang nói chiếc xe kia sao?”
“Nhìn thấy bảng số xe kia chưa? Không biết chúng ta phấn đấu cả đời để có thể ngồi trên đó hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận