Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 520:

Giống như hậu bối cõng ông ta này, chắn chắn muốn trực tiếp phụ trách trách nhiệm, cuối cùng anh lại không làm được gì.
Chu Trung Phong bước qua một mảng bụi cây có gai, anh cẩn thận cõng ông lão nhỏ tránh đi, anh hỏi ngược lại: “Những cành cây đó vì sao lại có gai vậy ạ?”
Ông lão nhỏ sửng sốt, ông nhìn qua: “Tất nhiên là để bảo vệ bản thân rồi.”
Những thực vật có gai, tất cả vì để bảo vệ bản thân không bị ăn.
Giọng điệu Chu Trung Phong bình tĩnh: “Cho nên ở trong mắt chúng tôi, mấy người và những thực vật có gai đó không khác gì nhau, bản chất bảo vệ bản thân không có gì sai, sai là những người muốn bẻ cành đó xuống.”
Anh thừa nhận, quân đội có lòng tốt, bọn họ muốn rừng cao su phát triển tốt hơn nữa.
Nhưng mà Chu Trung Phong muốn nhìn nhận rõ một sự thật.
Đây là quân đội bọn họ tình nguyện từ một phía.
Cho nên người dân sẽ có mâu thuẫn tâm lý, quân đội bọn họ đã có điểm xuất phát tốt, điều không tốt ở đây là hai bên không thống nhất, suýt chút nữa bọn họ đã cưỡng ép mà gây nên một sai lầm to lớn.
Ở điểm này, Chu Trung Phong vô cùng cảm kích sự xuất hiện của Khương Thư Lan.
Biện pháp này của Khương Thư Lan khiến cho anh thấy được một biện pháp khác biệt, một biện pháp nhẹ nhàng có thể giải quyết trong hòa bình.
Đây là điều ngoài dự liệu của Chu Trung Phong, Thư Lan của anh, cô luôn có thể mang lại cho anh những niềm vui khác nhau.
Nghe lời này, ông lão nhỏ không chỉ không cảm thấy mình không được tôn trọng khi bị so sánh với thực vật, mà trái lại ông ta còn cảm thấy bản thân đã thông suốt.
Hậu bối này… Thật sự quá sáng suốt!
Ông lão nhỏ không khỏi nói: “Hậu bối, cậu là một người tốt.”
Không ai biết những lời nói từ miệng ông lão nhỏ là đại biểu cho điều gì.
Đại biểu cho cái màn ngăn trở kia đã không còn, đại biểu cho bọn họ, tán thành với Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong nghe vậy, anh nhếch khóe môi, không nói chuyện, chỉ im lặng cõng ông lão đi về phía phòng y tế.
Anh bước đi rất vững vàng, cũng rất trầm ổn, dường như những bụi gai và cản trở dưới chân đều không tồn tại.
Vốn dĩ Lê Lệ Mai đang dỗ mấy đứa nhỏ trong tộc, nghe Chu Trung Phong và ông lão nhỏ nói, cô ấy không khỏi ngây người.
Cô ấy kéo tay Khương Thư Lan, nhỏ giọng nói: “Chị Thư Lan, thật ra chị không nhìn nhầm người.”
Loại đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như này, thật sự không thấy nhiều.
Ít nhất thì Chu Trung Phong không phải cái loại giả vờ quân tử hay tiểu nhân gì đó.
Khương Thư Lan nghe vậy, cô không khỏi cười cười, rồi nhéo nhéo mặt Lê Lệ Mai: “Được rồi, sau này bé Lệ Mai của chúng ta cũng sẽ gặp được đúng người.”
Lê Lệ Mai nghe thế, cô ấy nghiêm túc lắc đầu nói: “Không đâu, em chỉ nghĩ cho sự nghiệp của em, nếu có, em sẽ đạp hắn ta, hoặc là thiến hắn ta.”
Hễ là ai dám cản trở sự nghiệp của cô ấy thì đều là kẻ địch cả.
Đối xử với kẻ địch, từ trước đến nay cô ấy đều vô tình.
Nghe lời này, Khương Thư Lan không khỏi chậc lưỡi, Lê Lệ Mai vẫn luôn mạnh mẽ như thế.
Cô không khỏi cười cười, cô cảm thấy Lê Lệ Mai vẫn chưa thông suốt, chờ sau này cô ấy thông suốt là được rồi.
Một bên khác, tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi vẫn chưa đi xa, bọn họ đứng sau cái cây đa lớn ven đường.
Cây đa ở bên này đều là trăm năm, mấy người ôm cũng không hết, thân cây cực kỳ thô và to, gọi là cây che trời cũng không quá.
Bọn họ đứng ở phía sau, vừa vặn là góc chết, có thể che khuất tầm mắt từ bên ngoài.
Nhưng mà góc độ này của bọn họ có thể hoàn hảo nhìn ra bên ngoài.
Tư lệnh Cao nhìn Chu Trung Phong cõng một ông lão quần áo tả tơi, tâm trạng ông ấy lập tức phức tạp.
Ông ấy nhìn Hứa Vệ Phương ở phía sau, hỏi: “Vệ Phương, cháu có thể làm đến mức này không?”
Một màn kia của Chu Trung Phong, e rằng không nhiều người làm được.
Hứa Vệ Phương thăm dò nhìn sang, lúc nhìn đến sự dơ bẩn trên người ông lão kia, hắn ta bất giác nhíu mày: “Tư lệnh, công việc của cháu không phải như vậy đó chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận