Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1140:

Trang bị quân đội có thể thay đổi, căn tin cũng có thể mở rộng, sau phòng bếp có thể thêm mấy cái cửa sổ để tránh mùa hè quá nóng.
Còn có bên phía trường học, lương của giáo viên trong trường đều do quân đội trả, ngay cả sách vở bút viết cho học sinh học tập cũng do quân đội trả.
Bất kể trả năm nhân dân tệ, trên thực tế, năm nhân dân tệ đó thực sự không đủ để làm bất cứ thứ gì.
Sĩ quan hậu cần giống như một quản gia lớn, trong mắt cậu ấy, đại gia đình Quân đội hải đảo đi đâu cũng cần tiền.
Vì vậy, cậu ấy nhìn Khương Thư Lan như thể cậu ấy đang nhìn Thần Tài.
Khương Thư Lan không thể không chạm vào cánh tay: "Chuyện này để sau rồi nói."
Cả buổi sáng cô không có ở nhà, Nháo Nháo và An An đi tìm mẹ cả buổi sáng, sáng ra đã khóc mấy trận rồi.
Chúng càng lớn thì càng thèm hơi mẹ.
Lúc Khương Thư Lan trở về, hai đứa trẻ đã khóc rất nhiều đến nỗi giọng gần như khàn đi, cô nghe thấy thế thì trái tim cô đau nhói.
Vứt đống măng cụt trong túi xuống sân, muốn đón con nhưng nhớ mình vừa từ trên núi xuống, toàn thân bẩn thỉu, dơ dáy.
Cô do dự một chút.
Trong lúc đang do dự này, hai đứa trẻ không thể chờ đợi lâu hơn nữa, từ vòng tay của mẹ Khương và cha Khương, chúng đồng loạt lao vào vòng tay của Khương Thư Lan.
Đây là lúc mà Khương Thư Lan không được do dự.
Khương Thư Lan không còn cách nào, chỉ có thể ôm mỗi đứa trẻ một bên, cô suýt chút nữa ôm không nổi, mẹ Khương phải đỡ ở bên dưới giúp cô: "Buổi sáng bọn trẻ tìm con, tìm khắp nhà khắp sân, không tìm thấy liền khóc."
"Khóc hẳn mấy trận."
Đôi mắt của hai đứa trẻ đỏ hoe vì khóc, Khương Thư Lan nhìn thấy mà đau lòng, cô ôm một lúc như để bù đắp.
"Là mẹ sai rồi, lần sau mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi bảo bối lâu như vậy."
Hai đứa trẻ không biết có hiểu hay không, chúng cũng từ từ yên lặng trong vòng tay của Khương Thư Lan.
Chỉ là chúng dính người kinh khủng, bất kể Khương Thư Lan đi đâu, chúng đều vươn đôi tay nhỏ bé ra và bám lấy thật chặt.
Như thể sợ rằng Khương Thư Lan sẽ biến mất.
Trong lòng Khương Thư Lan mềm nhũn, dỗ dành hai đứa nhỏ hồi lâu, sau đó mới nói với sĩ quan hậu cần: "Anh đi về trước đi, tôi sẽ làm chỗ măng cụt sấy khô này, làm xong sẽ nhờ người thông báo anh qua đây."
Sĩ quan hậu cần có chút không nỡ, gật gật đầu: "Vậy muộn một chút thì tôi qua."
Sau khi nói xong, cậu ấy nói với cha Khương và mẹ Khương: "Lần sau, cháu sẽ đảm bảo rằng Thư Lan sẽ không phải chậm trễ quá lâu."
Thật không ngờ hai đứa trẻ trong nhà lại bám mẹ đến thế.
Cha Khương, mẹ Khương cười nói: "Bận rộn công việc mà, nếu không phải công việc, cứ để Thư Lan trở về là được."
Đây là một lời nói khôn ngoan.
Sĩ quan hậu cần không khỏi nhìn hai ông bà một lượt, bọn họ thoạt nhìn giống như những lão nông bình thường.
Lúc rời đi, cậu ấy không khỏi thở dài, khó trách họ có thể nuôi dạy một cô con gái ưu tú như Khương Thư Lan.
Hai ông bà này không phải người đơn giản.
Ngay khi sĩ quan hậu cần vừa rời đi, Khương Thư Lan dỗ bọn trẻ thì thấy bọn chúng đều buồn ngủ liền đem bọn trẻ vào trong phòng, để bọn trẻ ngủ trên giường trúc.
Bản thân thì đi ra làm việc.
"Cha, mẹ, con cần hai người giúp."
"Chỗ măng cụt này cần phải lột vỏ một lượt, và cần dựng một cái bếp lò trong sân nhà của chúng ta, con sẽ dùng nó để làm măng cụt sấy khô."
Cha Khương và mẹ Khương đương nhiên không thể không ủng hộ sự nghiệp của con gái họ.
Cha Khương đi dựng bếp lò, mẹ Khương đi theo Thư Lan lột vỏ măng cụt, vừa ngồi xuống đã nhận thấy có gì đó không đúng.
Khương Thư Lan sinh ra đã có làn da mỏng và thịt mềm, sau chuyến lên núi này, cô bị rừng gai cào xước, điều này được thấy rất rõ ràng.
Những sọc đỏ in trên làn da trắng như tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận