Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 840:

Thời điểm chụp chân dung từng người, trên mặt hai người đều mang theo nét tươi cười, còn có thêm vài phần thoải mái, đó là đối với cái chết cảm thấy nhẹ nhàng không sợ hãi.
Bọn họ hi vọng tương lai một khắc khi hình của mình được treo lên kia, lưu lại cho con gái là một tấm hình với khuôn mặt hiền từ bình tĩnh.
Nhìn cha mẹ tươi cười, hốc mắt Khương Thư Lan lập tức liền đỏ. Cô cuống quýt quay đầu sang một bên.
Chu Trung Phong nhẹ nhàng mà nhéo lòng bàn tay cô: “Cha mẹ thật sự rất vui vẻ.”
Chỉ một câu đã làm cho Khương Thư Lan bình tĩnh trở lại trong nháy mắt.
Đúng vậy! Cha mẹ thật vui vẻ, chỉ cần hai người họ vui vẻ, cô cũng thấy vui.
Thật nhanh, cha Khương cùng với mẹ Khương đã chụp ảnh xong, hai người đều cùng đi tới ghé vào máy ảnh nhìn thoáng qua, gật đầu tán thành: “Chụp tốt lắm.”
“Bà à, bà xem ảnh chụp này của bà, giống y hệt bản thân bà luôn này.”
“Chẳng phải ông cũng thế sao, đến ngay cả vết nhăn cũng đều chụp lại được.”
Nhìn thấy vậy, Khương Thư Lan cũng không nhịn được cười, trong lòng cũng theo đó mà bình thường trở lại.
Cuối cùng ảnh chụp còn lại là tấm hình cả nhà bốn người bọn họ.
Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo, Chu Trung Phong ôm An An ngồi ở ghế trên.
Ông chủ quán chụp ảnh hô một tiếng: “Hai ba!”
Trong nháy mắt đó, Nháo Nháo đá chân giãy dụa. Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đồng thời giơ tay đi đỡ nhóc, cứ như vậy chụp lưu lại một tấm.
“Một tấm này có muốn không?”
Mọi người đều không ngồi đúng vị trí, nhưng Khương Thư Lan sau khi nhìn thấy ảnh chụp lại đồng ý gật đầu: “Muốn, tấm này rất có sức sống.”
Nháo Nháo một dạng muốn chạy trốn, cô và Chu Trung Phong đồng thời muốn bắt lại, nhìn thế nào cũng thấy vài phần khôi hài.
“Vậy được, lại chụp một tấm, bốn người ngồi đúng chỗ nhé.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, chờ đến lúc trong nháy mắt vang lên tiếng răng rắc kia, đến lượt An An một cước động trời.
Nước tiểu đồng tử sạch sẽ, giống như hạt nước nháy mắt liền vọt tới trên mặt Chu Trung Phong.
Hai mắt anh theo bản năng mà mở to hơn vài phần, còn mang theo ngạc nhiên hết sức. Nhưng mà... Một tiếng răng rắc, đem một màn trong nháy mắt này dừng thành hình ảnh.
Mọi người: “...”
Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ ngây người.
Đứa bé này cũng quá biết cách đi tiểu đi. Cũng quá ư là đúng lúc.
Ở thời điểm chụp bức ảnh, đối với Chu Trung Phong chính là một đòn chấn kinh.
Càng đừng nói, một màn này còn bị ông chủ quán chụp ảnh chụp lại được.
Hoàn cảnh này nháy mắt trở nên an tĩnh.
Còn lại chỉ có âm thanh nước trên mặt Chu Trung Phong bắt đầu chảy xuống từng giọt, à không, là nước tiểu đồng tử của con anh.
Khương Thư Lan không dám cười, nhưng thấy một màn như vậy, cô thực sự là không nhịn nổi. Kỳ thật cô cũng không hiểu nổi, vì sao mỗi lần bị dính đòn đều là Chu Trung Phong.
Lúc trước ở nhà cũng thế, An An và Nháo Nháo đều tè trúng anh. Hiện tại ra bên ngoài chụp ảnh đầy tháng, thế nhưng còn tiếp tục tè trúng.
Như vậy cũng có hơi thái quá.
Ông chủ quán đứng bên cạnh nhìn ảnh chụp, trong nháy mắt cũng thấy xấu hổ, tuy nhiên làm buôn bán, rốt cuộc là phản ứng nhanh. Ông ta cười ha hả mà cầm khăn lông, đưa cho Chu trung Phong: “Mọi người đều nói nước tiểu đồng tử có giá ngàn vàng, vị đồng chí này, nước tiểu của con trai cậu, chính là giá trị ngàn vàng.”
Chu Trung Phong cầm khăn lau một chút, nghe vậy còn không quên cúi đầu nhìn thoáng qua kẻ khởi xướng An An.
An An mút đầu ngón tay, một đôi mắt đen lúng liếng mở to, vô tội mà nhìn đối phương. Chu Trung Phong hít sâu một hơi, nếu như đây không phải con trai ruột của mình, có khả năng anh sẽ thật sự động thủ.
Khương Thư Lan bên cạnh không kìm được nói: “Được rồi, đừng tức giận, chờ An An lớn lên đến thời điểm kết hôn, chúng ta đem bức ảnh này cho vợ nó xem, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta đòi nợ lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận