Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 892:

Nhớ lúc trước, Tiểu Phong của nhà bọn họ cũng là như thế.
Ông Chu vuốt râu mép, nói: “Con trai lớn lên quá đẹp cũng không được, phải ra dáng đàn ông một chút.”
“Nếu như Tiểu Phong lớn lên không đẹp trai thì sao có thể cưới được người vợ bé nhỏ lại giỏi giang giống như Thư Lan được?”
Phụ nữ và đàn ông vốn có bản chất như nhau, ai mà không thích vẻ đẹp bên ngoài chứ!
Trong phòng, Khương Thư Lan thật sự rất mệt. Cô đi tàu hỏa suốt hai ba ngày còn phải trông con, hầu như cô không dám chợp mắt ngủ yên vì sợ đám buôn trẻ em, cũng sợ đứa bé gào khóc làm ồn đến người khác.
Vì thế đợi đến khi thay quần áo xong, cô chỉ nằm trên giường một lát đã ngủ rồi.
Trái lại, Chu Trung Phong lâu không trở về nhà nhưng nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình lại gần như không ngủ nổi.
Anh khẽ trở mình, nghiêng người lặng lẽ ngắm Thư Lan đang ngủ. Gương mặt cô cực kỳ xinh đẹp, cái trán trơn bóng, mày liễu, lông mi vừa dài lại vừa mỏng, chiếc mũi tinh xảo trắng nón, cánh môi hồng hào đầy đặn.
Có lẽ là đã sinh con nên khuôn mặt của cô càng thêm mượt mà hơn, trong sự xinh đẹp lộ ra nét thanh thuần.
Cô giống như một quả đào mật chín mọng trên đầu cành cây, tỏa ra một hương thơm ngào ngạt động lòng người.
Hầu kết của Chu Trung Phong lăn lăn, anh giơ tay lên, khẽ ôm Thư Lan vào lòng rồi không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn lên trán của cô.
“Thật là tốt quá.”
Sự xuất hiện của cô đã khiến anh cũng có một cảm giác gọi là về nhà.
Lúc trước, số tám đường ba ngõ Mạo Nhi đối với anh chỉ là một căn nhà trống trải, quạnh quẽ mà thê lương.
Còn bây giờ, trong căn nhà này có ông bà nội và cả vợ con của anh nữa.
Thật đúng là quá tốt…
Khương Thư Lan ngủ một giấc dậy thì đã là hơn bốn giờ chiều.
Mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường.
Khương Thư Lan không khỏi vươn người một cái rồi sờ sang bên cạnh trong vô thức.
Chu Trung Phong đã dậy từ sớm nhưng chăn vẫn còn rất ấm.
Khương Thư Lan luôn cảm thấy trên bụng mình và dưới lòng bàn chân có một vật gì đó rất nóng.
Cô cúi xuống nhìn thì đúng thế. Tổng cộng có bốn cái bình thủy tinh có nước nóng, chẳng trách trong chăn còn ấm áp đến thế.
Khương Thư Lan không nhịn được mà cười, sau đó mặc quần áo cẩn thận rồi mới ra khỏi phòng ngủ.
Chu Trung Phong đang bổ củi ở trong sân, chắc là dự trữ đủ cho làm than sưởi ấm trong chậu rồi.
Hơn nữa, bên cạnh anh còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, anh ta đứng ở ngay cửa viện, khoảng cách khá xa.
Khương Thư Lan cũng lười đi qua chào hỏi nên cô đi đến dưới mái hiên, nơi hai ông bà đang ôm đứa nhỏ phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Hai ông bà còn đang trêu đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng không nói nên lời: “Ui, Nháo Nháo nhà chúng ta muốn nói chuyện à?”
“Vậy thì cháu phải nhanh lớn lên nhé.”
“Đợi cháu lớn lên rồi thì bà cố sẽ dẫn cháu đi lên tầng nhìn, lại đi dạo ở Vương Phủ Tỉnh, rồi đi đây đi đó nhé?”
“Nháo Nháo và An An của chúng ta phải nhanh lớn lên nhé.”
Khương Thư Lan thấy cảnh này thì không khỏi bật cười nói: “Bà nội, đứa nhỏ có chịu nghe lời không ạ?”
Bà nội Chu vừa nhìn thấy Khương Thư Lan thì ôm đứa bé xoay người rồi tiếp lời: “Nghe lời lắm, đói thì ăn, mệt rồi thì ngủ. Bà còn chưa thấy đứa bé nào mà ngoan như thế.”
Sau đó, bà nhìn quầng thầm dưới mắt của Thư Lan rồi không khỏi đau lòng mà hỏi: “Sao cháu không ngủ nhiều thêm chút nữa đi?”
So với người làm cha thì người làm mẹ đứa bé như này muốn đi tiểu đêm cũng khổ cực hơn.
Thư Lan vốn là người có làn da trắng trẻo sạch sẽ nên quầng thâm dày trên mắt cũng có thể nhìn thấy rõ.
Khương Thư Lan ngáp một cái rồi kéo cái ghế nằm bên cạnh sang rồi cũng nằm xuống, ánh mặt trời vào đầu xuân ở thủ đô rất thích hợp để phơi người lười biếng.
Cô khẽ cười: “Con ngủ đủ rồi mà, đứa bé còn bú sữa không ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận