Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 525:

Thái độ giữa Hứa Vệ Phương và ông ấy, Chu Trung Phong cảm thấy bất thường.
Nếu đã có bất thường, chẳng bằng bóp chết những thứ có thể phát sinh ở bên trong ngay từ lúc bắt đầu.
Ánh mắt tư lệnh Cao nặng nề nhìn Chu Trung Phong một lúc lâu, ánh mắt này mang áp lực của cấp cao làm cho người khác cực kỳ căng thẳng.
Nhưng Chu Trung Phong không sợ chút nào, anh đối mặt với ông ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên tư lệnh Cao nói: “Tôi chưa bao giờ chủ động giúp Hứa Vệ Phương nửa phần.”
Một vị cấp cao phải đứng ở vị trí bình đẳng mà đối xử với cấp dưới, đó là tiêu chí cơ bản nhất.
“Sau này thì sao ạ?” Chu Trung Phong truy hỏi, hoặc có thể nói là ép hỏi.
“Trước kia không, sau này cũng không.” Tư lệnh Cao trả lời chắc như đinh đóng cột.
Có lời này, Chu Trung Phong mới yên lòng, anh hơi gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi liền nói đến chuyện thứ hai.”
“Tôi muốn xin nghỉ phép một tháng.”
Lời này vừa dứt, sư trưởng Lôi và tư lệnh Cao đều nhíu mày, tư lệnh Cao nói thẳng: “Trung Phong, cậu đừng đùa nữa.”
“Cũng đừng vì nóng giận mà đưa ra quyết định.”
Loại thời khắc mấu chốt để thăng chức như này có thể nghỉ phép sao?
Chu Trung Phong: “Tôi không đùa, cũng không phải tức giận mà đưa ra quyết định, chỉ là tôi cảm thấy ở đảo lâu vậy rồi, từ trước đến nay tôi chưa thể ở bên người nhà một cách hoàn chỉnh, thế nên muốn ở bên cạnh bọn họ mà thôi.”
Ngừng một lát, anh bổ sung một câu: “Trong lúc nghỉ phép, tôi sẽ không nhận bất kỳ sự điều động làm việc nào.”
Đây mà là nghỉ phép à?
Đây là rút củi dưới đáy nồi() thì có.
[Chú thích: (
) Rút củi dưới đáy nồi: đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua.]
Anh chắn chắn đoán được, Hứa Vệ Phương không xong nên mới có một màn như bây giờ.
Sao lại là lui, mà không phải tiến thêm một bước chứ?
“Chu Trung Phong!” Giọng nói tư lệnh Cao cao thêm mấy phần: “Cậu đang tức giận phải không?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Tôi đang rất bình tĩnh mà trần thuật một sự thật, nếu tổ chức đã tìm được người tiếp nhận rừng cao su rồi, Chu Trung Phong tôi tự nguyện rời khỏi.”
Chuyện này sư trưởng Lôi cũng ngồi không yên. Ông ấy vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng Chu Trung Phong lại lắc đầu với ông ấy.
Trong nháy mắt, một tia sáng chợt lóe trong sư trưởng Lôi, hiếm khi sóng não của ông ấy và Chu Trung Phong hợp nhất với nhau.
“Đúng thế, nên là như vậy, nếu tổ chức đã tìm được người đảm nhận rồi, chúng ta sẽ không dính vào nữa, mạnh ai nấy vui đi.”
Sư trưởng Lôi cũng đồng ý, ông ấy giơ tay lên: “Trung Phong, cháu trực tiếp viết một đơn xin nghỉ phép đi, chú sẽ phê duyệt cho cháu.”
Cuối cùng trước mặt tư lệnh Cao, Chu Trung Phong trực tiếp viết đơn xin nghỉ phép.
Sư trưởng Lôi chưa cho tư lệnh Cao xem, ông ấy đã lập tức ký tên: “Cháu nghỉ phép đi, rừng cao su mà có chuyện gì thì đều không liên quan đến cháu.”
Hai người kẻ xướng người họa, suýt chút nữa làm cho tư lệnh Cao tức chết.
Chu Trung Phong gật đầu, anh đã có được giấy phê duyệt nghỉ phép, anh gấp lại bỏ vào túi, giọng điệu bình tĩnh: “Có chuyện gì nữa không ạ?”
Ý là nếu không có thì tôi xin phép đi trước.
Tư lệnh Cao giận đến tái mặt, ông ấy trơ mắt nhìn Chu Trung Phong ngang nhiên rời đi.
Chu Trung Phong vừa đi, sư trưởng Lôi ở bên cạnh vẫn còn tức giận, nên ông ấy cũng nói: “Tôi cũng đi!”
Đi được một nửa, bỗng nhiên ông ấy nhớ tới gì đó, ông ấy chỉ vào mũi tư lệnh Cao: “Ông mới nên đi thì có, đây là văn phòng của tôi.”
Sư trưởng Lôi bắt đầu trở nên hỗn láo, thật sự không kiêng kỵ gì cả.
Tư lệnh Cao: “…”
Đây là lần đầu tiên ông ấy bị cấp dưới chỉ vào mũi mắng.
Tư lệnh Cao hít sâu một hơi, ông ấy tức giận phủi tay: “Thật sự không biết nên nói gì với ông mới tốt.”
Sư trưởng Lôi hùng hùng hổ hổ: “Vậy thì đừng nói, dù sao cũng chẳng phải lời hay ho gì.”
Nói cái gì, người nào dẫn dắt cấp dưới nào à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận