Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 853:

Nếu như để Miêu Hồng Vân biết anh ấy đang nghĩ gì, cô ấy chắc chắn sẽ ăn miếng trả miếng với anh ấy.
Nằm mơ đi!
Lúc Chu Trung Phong hỏi được địa điểm của phiên chợ, bọn họ đã xách toàn bộ đồ đạc lên và chẳng mảy may nói với anh rằng chiếc áo khoác dài đã được mua rồi.
Chu Trung Phong chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh không thể nói ra là lạ ở đâu.
Vì đang bóp thời gian, anh ấy nói: "Chợ tàn lúc 4:30, chúng ta cần phải qua đó sớm chút."
Đồ mà qua đó mua chính là những đồ sắm Tết.
Lúc bốn giờ chiều phiên chợ vẫn còn rất đông người, rốt cuộc thì cũng toàn là những biển người nhấp nhô.
Nhìn các chú các thím mua đồ chọn hết cái này đến cái khác, Khương Thư Lan không khỏi thở dài: "Ai cũng bảo nhà mình nghèo, nhìn xem cái khí thế mua đồ sắm Tết của mọi người đi, đúng kiểu hận không thể khuôn cả phiên chợ về nhà, như thế mới tốt hơn."
Mẹ Khương nghe thấy thế, không thể không nói: "Mọi người đã làm việc chăm chỉ khổ cực trong một năm trời rồi, chẳng lẽ lại không thể vì vài ngày Tết sao."
Sau một lúc dừng lại, quan sát thấy dáng vẻ tràn đầy sinh lực của những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi này, đeo kính viễn thị, mặc quần áo lao động màu xanh lam, không phải kể đến da mỏng và thịt nhão, nhưng ít ra trông họ không giống như những người già làm ruộng quanh năm.
"Vả lại, đây là những ông lão và bà lão có lương hưu trong thành phố."
Họ không muốn từ bỏ thì ai nỡ đây?
Sau khi nghe điều này, Khương Thư Lan nghĩ về nó: "Hoặc là sao mọi người không muốn chạy đến thành phố đi!"
Cho dù đó là tiền lương, trợ cấp phúc lợi, lương hưu, v.v..., ở thành phố vẫn tốt hơn ở quê.
Những lời này khiến cho cha Khương không khỏi thở dài, chỉ là, có một số điều không biết phải nói thế nào và cũng không thể nói.
Bởi vì họ chỉ có nửa giờ để đi chợ, cho nên lúc mua đồ ngay khi nhìn thấy thì họ mua luôn, dứt khoát thanh toán bằng phiếu mua đồ và tiền.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua.
Không nói rằng có thể mua được toàn bộ, nhưng mà gần như mua đầy đủ cả rồi.
Khi họ bước ra khỏi chợ, Khương Thư Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Mua đồ thế này đều phải giành giật."
Mọi người đều tranh giành đến vỡ cả đầu.
"Vậy thì là em chưa từng thấy cảnh xếp hàng của Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa trước cuối năm rồi, đó mới gọi là giành giật.” Miêu Hồng Vân nói, nghĩ lại còn thấy rùng mình.
Thiếu hàng mà số lượng người thì đông, như vậy mới được xem là giành giật.
Khương Thư Lan gật đầu, thở hổn hển: "Chúng em định trở về nhà khách trước, bọn chị có muốn đi cùng bọn em không, hay trở lại bến đò luôn?"
Miêu Hồng Vân nghĩ một lát: "Bọn chị quay lại luôn.” Khựng lại, chị ấy có chút ái ngại: “Vậy ảnh của bọn chị thì nhờ các em sáng sớm mai đi lấy giúp bọn chị nhá.”
Bọn họ không đến ở nhà khách vì ở đó quá đắt.
Khương Thư Lan đương nhiên không từ chối, sau khi tiễn Miêu Hồng Vân đi, đoàn người bọn họ trở về nhà khách.
Ngay khi quay về thì lập tức thay tã cho con và cho con bú.
Bận đến tối mới có thời gian để đi ăn cơm. Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau.
Họ đến hiệu chụp ảnh để lấy ảnh, chủ hiệu ảnh đã rửa ảnh từ đêm qua.
Nhìn thấy đám người Khương Thư Lan đi tới, đôi mắt lập tức sáng lên, đưa tấm ảnh cho bọn họ và xoa hai tay vào nhau: “Đồng chí, tôi muốn lấy ảnh chụp chân dung gia đình các người để làm bảng hiệu, các người xem có được không?"
Nhìn thấy đám người Khương Thư Lan đi tới, đôi mắt lập tức sáng lên, đem bức ảnh ra đưa cho họ.
“Đồng chí, tôi muốn lấy ảnh chụp chân dung gia đình các người để làm bảng hiệu, các người xem có được không?"
Đây là điều mà ông ấy đã suy nghĩ cặn kẽ cả đêm.
Vào thời điểm đó, khi bức chân dung gia đình họ được rửa ra, ông ấy cảm thấy rất kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận