Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1335:

Khương Học Dân thích thanh niên trí thức Lý đã nhiều năm, chuyện này ngay cả người nhà họ Khương cũng không biết.
Mỗi khi cậu ta đến Văn phòng Thanh niên trí thức phụ việc cũng đều dùng lý do rất mịt mờ.
Bởi vì sợ gây phiền phức cho thanh niên trí thức Lý.
Mà trong lòng thanh niên trí thức Lý cũng biết rõ, giữa hai người chưa bao giờ xuyên qua đường ranh giới mờ mịt kia.
Nhưng thanh niên trí thức Lý không ngờ rằng ngày này rốt cuộc cũng tới.
Lòng cô ấy trầm xuống: "Khương Học Dân đồng chí, anh biết đấy, tôi vẫn luôn coi anh là anh trai ruột của mình."
Nghe đến đó, Khương Học Dân còn có gì mà không hiểu.
Lòng cậu ta đau xót vô cùng, như thể sự yêu thầm nhiều năm cuối cùng cũng tìm thấy một tia sáng, nhưng chớp mắt lại là một mảnh tối đen.
Thanh niên trí thức Lý thấy sắc mặt của cậu ta, thấp giọng nói: "Đồng chí Khương, anh là người tốt, nhưng thật xin lỗi, tôi muốn về nhà."
"Chúng ta không hợp nhau."
Dù tương lai cô ấy có chết già cũng nhất định phải về nhà, cô ấy không đời nào ở mãi chốn thâm sơn cùng cốc này được.
Sắc mặt Khương Học Dân trắng bệch, rồi lùi về sau mấy bước: "Tôi biết rồi."
Nói xong câu này, cậu ta bèn quay lưng đi mất, tay nắm chặt tấm hình và thỏi son, lực độ kia lớn đến nỗi suýt nữa bóp nát nắp thỏi son.
Thanh niên trí thức Lý đứng tại chỗ, cười khổ một tiếng, dùng giọng nói thấp đến mức không thể nghe thấy nói một câu xin lỗi.
Ngay sau đó cũng quay đầu rời đi.
Cô ấy không thể gả cho Khương Học Dân, cũng sẽ không gả cho bất kỳ ai trong đội sản xuất này.
Từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là về nhà.
Trở về ngôi nhà thuộc về chính mình.
Cô ấy sẽ không cần sống trong những ngày tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời như vậy nữa.
So với những nữ thanh niên trí thức yêu đương rồi gả cho dân bản xứ, thanh niên trí thức Lý lại có sự tỉnh táo xưa nay chưa từng có, lòng dạ cũng tàn nhẫn không kém.
Nhiều năm như thế, không phải cô ấy không biết tâm ý của Khương Học Dân.
Thế nhưng cô ấy không thể đáp lại, nhưng vẫn cứ giữ khoảng cách với đối phương như vậy, lợi dụng sự trợ giúp của đối phương, tiếp tục sinh tồn ở trong vùng đất hoang nghèo nàn thâm sơn cùng cốc này.
Thanh niên trí thức Lý biết việc làm của mình là không có đạo đức, nhưng đứng trước mặt sinh tồn, đạo đức ngược lại lại là thứ đồ vô dụng.
Nghĩ kỹ hết thảy, thanh niên trí thức Lý hít sâu một hơi, xoay người vào phòng.
Cô ấy đi vào, căn phòng vốn náo nhiệt lập tức an tĩnh lại.
Mọi người theo bản năng nhìn cô ấy, trêu ghẹo nói: "Nói xong rồi hả? Có phải sắp có chuyện tốt, bọn tôi sắp được ăn kẹo mừng rồi không?"
Vừa nói xong, sắc mặt của thanh niên trí thức Lý lập tức thay đổi, cô cất giọng thản nhiên: "Không đời nào."
Nói xong bèn xoay người đi thẳng vào buồng trong, chui vào trên giường đất, vạch chăn ra rồi chui người vào, chẳng mấy chốc, bên trong truyền ra tiếng khóc trầm thấp nức nở.
Nếu nói cô ấy không có một chút hảo cảm nào với Khương Học Dân thì đó là giả, nhưng hảo cảm ấy lại không thắng nổi cuộc sống khốn khổ đang lởn vởn quanh mình.
Còn chưa đủ để cô ấy dành cả đời mình vào đấy.
Thanh niên trí thức Lý liên tục nói với bản thân, đừng khóc, cũng đừng luyến tiếc làm gì, con đường tương lai của cô ấy sẽ càng thêm rộng lớn, tuyệt đối không nằm trong chốn thâm sơn cùng cốc này.
Không ngừng ám thị với bản thân, trái tim mang trong mình vết nứt kia của thanh niên trí thức Lý lại lần nữa kiên cố lên, kiên cố đến mức không có gì phá vỡ.
Nhóm thanh niên trí thức bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
"Cô ta không biết thật? Hay là giả vờ không biết?"
"Tôi thấy là cô ta giả ngu chắc rồi."
"Đúng đó, điều kiện của Khương Học Dân nhà người ta cũng đâu kém, không biết bao nhiêu cô gái trong đội sản xuất sẵn sàng gả cho anh ta, ngay cả Văn phòng Thanh niên trí thức của chúng ta trước kia cũng có, sao tới lượt cô ta lại thành ra như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận