Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 534:

Bởi vì Hứa Vệ Phương làm việc với phụ nữ từ trước đến giờ mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi.
“Là tôi đây, cô mau kêu bọn họ thả tôi ra, chúng ta cùng nhau nói chuyện, tôi là chuyên gia thực vật học chuyên nghiệp, có tôi ở đây, tôi cam đoan có thể khiến cho sản lượng cao su của mấy người....” Tăng gấp mấy lần.
Mấy chữ cuối còn chưa nói ra hết, Lê Lệ Mai đã vung tay với mấy người phía sau: “Đánh anh ta đi!”
Sau đó hơn mười người cứ vậy tiến đến mà đánh hắn ta.
Đúng vậy, Hứa Vệ Phương cứ vậy mà bị đánh cho một trận.
Những người này dù vậy vẫn rất đúng mực, không đánh vào bụng hay đầu mà chỉ chọn mặt với mông mà đánh.
Đánh cho Hứa Vệ Phương một trận kêu rên, chỉ có thể ôm đầu cuộn mình che chắn những điểm nhạy cảm.
Hắn ta không ngờ những người này lại dã man đến vậy, cứ vậy mà tiến đến đánh người. Còn chưa để cho hắn ta nói hết.
Không phải là Hứa Vệ Phương không muốn phản kháng mà là có tới hơn mười người, căn bản không ai để cho hắn ta một cơ hội để phản kháng hết.
Mười phút sau.
Mấy chàng trai của tộc họ Lê cảm thấy dường như đã đánh đủ rồi.
Răng Nanh xoay xoay cổ tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Tộc trưởng, có cần tiếp tục nữa không?”
Cậu ấy sợ tên công tử bột này trong tay bọn họ sẽ không kiên trì nổi đến ba hiệp nữa mất.
Còn nói là từ quân đội tới, như này cũng quá là non rồi.
Lê Lệ Mai cắn cỏ dại, tiếng răng rắc kêu lên, cô ấy cười cười, đuôi mắt cong lên cực kỳ giống như con mắt của hồ ly, lộ ra mấy phần giảo hoạt và ác độc: “Đã chuẩn bị xong tổ ong chưa?”
Răng Nanh ngưng lại.
Cậu ấy gật đầu: “Tôi kêu ông nội đi cắt tổ ong rồi.”
“Thả ra đi!”
“Cái gì?”
Lê Lệ Mai ngẩng đầu nhìn cậu ấy, vẻ tươi cười phai nhạt dần: “Tôi nói là thả tổ ong ra, có nghe rõ không hả?”
Lúc cô ấy không còn cười nữa, lập tức mang theo mấy phần uy hiếp, khiến người ta có cảm giác như đang bị áp chế.
Răng Nanh cứng người lại, thấp giọng nói: “Đây là ong mật, sợ là có thể lấy được mạng người mất.”
“Tên công tử bột này sợ là không chịu được.”
Sau mười phút bị đánh, đối phương dường như chẳng khác nào thành phế vật luôn rồi.
Lê Lệ Mai nhìn thoáng qua Hứa Vệ Phương đang bị mọi người vây quanh kia, dù cho không bị đánh đi nữa, quán tính của hắn ta trước khi bị đánh cũng đủ khiến cho hắn ta theo bản năng mà ôm đầu lạnh run rồi.
Cô ấy xùy một tiếng, càng phát ra vẻ khinh thường: “Lúc cướp công lao của người khác, chắc anh ta cũng đoán trước được nguy hiểm mà mình có thể gặp phải được không phải sao?”
Răng Nanh im lặng không nói gì, có chút đồng tình với Hứa Vệ Phương.
Lê Lệ Mai tiến về phía trước, mấy người đàn ông đang vây xung quanh theo bản năng mà né sang một bên để tạo đường đi cho cô ấy, dáng vẻ vô cùng tôn kính.
Hiển nhiên chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lê Lệ Mai đã hoàn toàn thu phục được tộc họ Lê rồi.
Cô đi về phía trước, Hứa Vệ Phương còn đang ôm đầu, cô ấy bắt lấy tay của đối phương khiến hắn ta phải quay mặt lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngữ khí của Lê Lệ Mai vô cùng bình tĩnh: “Người của tộc họ Lê chỉ biết có một mình Chu Trung Phong, anh mau quay về nói cho quân đội biết dù là phái ai tới thì cũng chỉ có một kết quả giống như anh mà thôi.”
Dứt lời, cô ấy vung tay lên.
Một chậu hoa tươi lập tức rơi xuống người của Hứa Vệ Phương.
Mà lúc Hứa Vệ Phương còn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ trong nháy mắt mấy người xung quanh đã rời đi hết.
Ngoại trừ Lê Lệ Mai, cô ấy vẫn theo dõi hắn ta, cười như không cười: “Còn không mau biến đi?”
Ngay sau đó, lúc Hứa Vệ Phương còn chưa hiểu được tại sao phải chạy đi, một trận thanh âm của ong lập tức truyền đến, từ xa bay tới cả một đàn ong.
Rõ ràng là đang có hai người, nhưng đàn ong kia như thể không nhìn thấy Lê Lệ Mai mà bay thẳng về phía hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận