Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1089:

"Nhập viện đến lúc nào khỏi mới xuất viện."
La Ngọc Thu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến tính khí dịu dàng và tốt bụng của Khương Thư Lan, cô ấy lại không ngạc nhiên nữa.
"Được rồi, một người đi xuống tầng nộp viện phí, một người khác ở đây canh giữ bệnh nhân."
"Tôi đi nộp viện phí, ở đây tôi quen thuộc hơn." Khương Thư Lan không nói hai lời đã đi xuống tầng nộp viện phí.
Lê Lệ Mai bối rối, cô ấy thầm nhớ kĩ lòng tốt của chị Thư Lan.
Cô ấy thực sự không biết quy trình thanh toán trong phòng khám.
Tuy nhiên, khi ánh mắt cô ấy nhìn vào những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể Xuân Ni, trong mắt Lê Lệ Mai hiện lên một tia tàn nhẫn.
Miêu Đại Vĩ, cô ấy sẽ không bao giờ buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.
Khi Khương Thư Lan trả phí xong, cô đụng phải một đứa trẻ, đứa trẻ này không phải ai khác mà chính là Chiêu Đệ, người lúc trước nói muốn về nhà.
Cô bé chạy đến thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt: "Dì Khương? Mẹ con sao rồi ạ?"
Cuối cùng cô bé cũng dừng lại, cô bé quá lo lắng, một đường chạy từ nhà họ Miêu đến bệnh xá quân đội, cô bé đến thở một hơi cũng không dám nghỉ.
“Mẹ con không sao.” Khương Thư Lan đỡ cô bé, lau mồ hôi cho cô bé: “Làm sao vậy?”
“Con…”
Chiêu Đệ nhìn phòng thu phí bên cạnh, cô bé đã đến đây một lần, khi mẹ sinh em trai, khi đó cả nhà đều coi em trai trong bụng mẹ như bảo bối.
Khi đó, cô bé nhìn thấy cha mình đang trả phí ở ô cửa kính này.
Đây là nơi thu tiền.
Chiêu Đệ buông lỏng chiếc túi đang bịt chặt của mình ra, lấy ra từ bên trong một xấp tiền dày cộp: "Dì Khương, đây là tiền chữa bệnh cho mẹ con."
Khương Thư Lan nhìn sơ qua, ước chừng phải có ít nhất hai ba mươi nhân dân tệ.
Chiêu Đệ là một cô bé thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
"Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Khi hỏi vấn đề này, Chiệu Đệ cúi đầu nhìn mũi chân, nhưng không chịu nói.
Khương Thư Lan thở dài: "Quên đi, lên trên với dì, chúng ta đi gặp mẹ của con trước."
Cô cũng từ chối số tiền mà Chiêu Đệ đưa cho.
Chiêu Đệ giữ chặt tiền, cô bé gật đầu và lon ton chạy theo.
Sau lưng cô bé còn có một bọc nhỏ, thứ đồ mềm mại như bông bên trong rõ ràng là quần áo.
Chỉ vậy thôi, cô bé đã liều mạng mới có được nó.
Chiêu Đệ đi theo Khương Thư Lan đến tận tầng hai của phòng khám, cô bé cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.
Hành lang thật sự sạch sẽ, trên sàn nhà bóng loáng không có một chút bùn đất, bên dưới tường sơn màu xanh quân đội, bên trên tường là màu trắng.
Ở đầu hành lang, trên vị trí cao nhất có treo một loại đèn hình quạt giống cái nắp nồi, bóng đèn rất sáng.Thắp sáng toàn bộ hành lang.
Ở đây thật đẹp.
Trong mắt Chiêu Đệ hiện lên một tia hâm mộ, sau đó, cô bé cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải rách nát của mình, lộ ra một ngón chân đen như mực.
Cô bé lập tức xấu hổ muốn rụt ngón chân lại nhưng không được.
Bàn chân của cô bé quá to mà đôi giày thì quá nhỏ. Không thể thu nhỏ lại.
Khương Thư Lan nhận thấy điều gì đó, cô quay lại nhìn lại Chiêu Đệ, sau đó nhìn theo ánh mắt của Chiêu Đệ và nhìn xuống.
Rồi nhìn thấy một đôi giày tả tơi, những ngón chân đã nứt nẻ chảy máu vì quanh năm phơi ra ngoài.
Khương Thư Lan dừng lại và hít một hơi thật sâu.
Những người mẹ không thể nhìn thấy những điều này, không thể nhịn được khi đứa trẻ phải chịu khổ như vậy.
Chiêu Đệ nhận thấy Khương Thư Lan đang nhìn vào chân mình, cô bé lập tức muốn rút ngón chân lại, nhưng vô dụng, dù thế nào cô bé cũng không thể rút lại được.
Mặt cô bé đỏ bừng vì lo lắng, xấu hổ đến mức muốn khóc.
Mất mặt, thật sự quá mất mặt.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng xoa mặt cô bé: "Chiêu Đệ, ngón chân của con thích tự do, nó không nghe theo sự quản lý của con, tốt, chúng ta đừng cạnh tranh với nó."
"Chờ lần sau mua một đôi giày lớn, đem toàn bộ những ngón chân không nghe lời cho vào trong."
Chiêu Đệ sững người một lúc, nhìn ngón chân cái lộ ra của cô bé rồi nhìn Khương Thư Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận