Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 839:

“Liệu cha mẹ có bị người chê cười hay không?”
“Bọn họ dám!” Lông mày Khương Thư Lan dựng lên: “Cha mẹ em làm sao đến lượt họ chê cười?”
Cha mẹ chính là chỗ dựa, cũng là điểm yếu của cô.
“Còn không phải là chụp vài bức ảnh thôi sao? Ai lại không trả được tiền?” Thốt ra lời này, Khương Thư Lan cũng sửng sốt. Chu Trung Phong bên cạnh không nhịn được mà bật cười.
“Đồng ý rồi sao?”
Khương Thư Lan nín khóc mà cười: “Chu Trung Phong, anh lừa em.”
Đều là khuyên bảo cô, nhưng nếu thay đổi một góc độ khác, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được việc cha mẹ bị người ngoài bắt nạt.
Chu Trung Phong chỉ cười cười không nói lời nào, cẩn thận mà lau nước mắt cho cô.
“Ngoan, không khóc.”
Âm thanh ôn nhu, như là giọt mưa rơi trên mặt hồ, tạo thành từng đợt gợn sóng lan xa. Làm cho lòng Khương Thư Lan cũng theo đó mà kích động lên, cô rũ mắt thấp giọng nói: “Cảm ơn anh!”
Chu Trung Phong nhéo nhéo mặt cô: “Ngoan, mau vào thôi.”
Hai em bé trong lồng ngực cũng đều ngoan ngoãn mà nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia. Sau đó ê a hai tiếng, Khương Thư Lan không nhịn được cười: “Có phải con đang chê cười mẹ hay không?”
Làm mẹ mà ở trước mặt con mình khóc đến không dừng được.
“Chúng nó dám, anh đánh từng đứa.”
Trong quán chụp ảnh, kỳ thật cha Khương và mẹ Khương có chút lo lắng, thường nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng còn hai người Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản bởi vì được chụp ảnh nên hưng phấn đến mức không chịu được. Ông chủ quán chụp ảnh hướng dẫn bọn họ tạo dáng như thế nào, bọn họ liền làm theo như thế.
Chỉ chốc lát, Khương Thư Lan và Chu Trung Phong quay lại, trong ngực hai người đều ôm em bé, nhìn Khương Thư Lan dường như vừa khóc, đôi mắt có hơi đỏ lên.
Cái này làm cho cha Khương và mẹ Khương trong lòng đều có chút chua xót.
Khương Thư Lan ôm con, đi đến trước mặt cha Khương cùng với mẹ Khương, nhìn vào mắt bọn họ thấp giọng nói: “Cha mẹ, con xin lỗi.”
“Bây giờ chúng ta đi chụp thôi.”
Lời này nói ra, cha Khương và mẹ Khương cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Thư Lan đừng có bế tắc mãi không thoát ra được là tốt rồi.
Hiện giờ xem ra hiển nhiên là con rể Chu Trung Phong khuyên bảo có hiệu quả.
Cha Khương và mẹ Khương đồng thời hướng ánh mắt nhìn thoáng qua Chu Trung Phong, ánh mắt này nhìn thế nào cũng thấy mang theo ý cảm tạ.
Nói xong lời này, Khương Thư Lan liền quay sang ông chủ quán chụp ảnh nói: “Phiền toái ông, chụp cho cha mẹ tôi một tấm ảnh chung, sau đó lại chụp hai tấm ảnh từng người.”
“Thời điểm rửa ảnh, rửa gấp đôi.” Lời này, cô nhấn mạnh. Hiển nhiên là cô để lời nói lúc trước của Chu Trung Phong ở trong lòng.
Ông chủ quán chụp ảnh này vui đến mức cười không khép được miệng: “Được được được, hai đứa trẻ chụp xong rồi, hiện tại tôi liền chụp cho cô chú.”
“Chú thím, con gái của hai người thật là hiếu thuận.”
Lúc trước không muốn chụp, không phải vì luyến tiếc tiêu tiền, mà là không thể tiếp thu ảnh chụp này là cha mẹ dùng để làm di ảnh.
Lúc sau nguyện ý chụp, còn muốn rửa thêm gấp hai lần, đó là bỏ được tiền cho cha mẹ tiêu.
Ông chủ quán chụp ảnh mở cửa nhiều năm, nhưng người giống như Khương Thư Lan chụp ảnh cho cha mẹ, còn rửa gấp đôi số ảnh thực sự quá ít.
Bởi vì rất nhiều con cái đều cảm thấy đây là lãng phí tiền bạc.
Bọn họ càng nguyện ý đem cái tiền này tiêu ở trên người con cái họ.
Nghe được lời ông chủ quán chụp ảnh nói, trên mặt cha Khương và mẹ Khương đều không tự chủ được mà mang theo nét tươi cười.
Chỉ có mẹ Khương lo lắng mà nhìn thoáng qua Thư Lan.
Khương Thư Lan quay sang mẹ mình cười cười: “Mẹ, thật tự nhiên một chút, ông chủ chuẩn bị chụp rồi.”
Thấy giọng điệu cô bình tĩnh, thần sắc cũng không còn chút kháng cự như lúc trước, mẹ Khương không khỏi thấy yên tâm.
Đầu tiên chính là chụp ảnh chung của hai vị trưởng bối, kế tiếp chính là từng người chụp cá nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận