Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 215:

Hoặc là nhờ người khác đưa cho. Như vậy hoài sẽ không tốt.
Vợ đã giao nhiệm vụ, đương nhiên là Chu Trung Phong sẽ hoàn thành, anh lập tức gật đầu: “Sáng ngày mai anh sẽ đào.”
Thấy anh đã đồng ý, Khương Thư Lan thở phào một hơi, kỳ thật cô rất sợ việc đối phương không hợp tác.
Cô cũng có thể làm, nhưng mà cô xới đất thật sự quá chậm, trước kia cho dù ở nhà mẹ đẻ thì cũng rất ít khi phải làm việc này.
Chờ ăn bữa sáng xong, Chu Trung Phong mới đến đơn vị, Khương Thư Lan thì bắt đầu bận bịu, chuẩn bị đến Trạm Rau Củ một chuyến trước.
Cô dự định mua thêm một ít đồ ăn, bữa tiệc tối nay cô sợ đông người, ngồi một bàn không đủ, hơn nữa các đồng chí nam trong bộ đội đều ăn rất nhiều, suy tính nếu thiếu ăn không đủ no, ngược lại sẽ càng khó coi hơn.
Suy cho cùng trong xương cốt của Khương Thư Lan vẫn là người Đông Bắc, nấu lượng thức ăn rất nhiều, đây gần như đã là thói quen của mỗi người Đông Bắc.
Để hai đứa trẻ một mình trong nhà cũng không yên tâm nên cô dự định mang chúng đi cùng.
Nhưng buổi sáng bà cụ nhà bên ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Khương Thư Lan một mình dẫn hai đứa thật sự không tiện cho lắm, bèn chủ động nói: “Tiểu Khương, nếu cháu không chê, có thể để hai đứa nhóc ở lại nhà bà.”
Bà và con dâu ở nhà đều là người rảnh rỗi, lại yêu thích trẻ con.
Khương Thư Lan không có trực tiếp đồng ý, mà hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ: “Các cháu nghĩ như thế nào? Muốn ở lại nhà bà, hay là đến Trạm Rau Củ với cô hả?”
Hôm qua hai đứa trẻ đã ở trên mái nhà của bà cụ ngắm biển nên lập tức nói ra cùng lúc: “Cháu muốn đi chung với dì/cô ạ.”
Khương Thư Lan ngại ngùng nói với bà cụ: “Cảm ơn bà, nhưng mà hai đứa nhỏ muốn đi chung với cháu, nếu có lần sau, cháu nhất định sẽ phải làm phiền bà rồi.”
Cô nói lời này một cách cởi mở. Lòng dạ của bà cụ cũng rộng rãi, đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Chỉ là, nhìn bóng dáng của cô, quay sang nói với con dâu Miêu Hồng Vân: “Tiểu Khương thật biết cách dạy dỗ trẻ con.”
Dựa vào cách cô dạy bọn trẻ cho chúng tự mình lựa chọn này, sợ rằng tìm hết trên đảo cũng không có ai được như vậy.
Miêu Hồng Vân cũng có vẻ đăm chiêu.
Buổi sáng Trạm Rau Củ rất náo nhiệt, vượt qua sức tưởng tượng của Khương Thư Lan, căn bản cô mua cái gì đều phải dựa vào giành giật, cô còn dẫn theo hai đứa trẻ có thể cướp được một ít quả thật không dễ dàng chút nào.
Lúc này, Lôi Vân Bảo liền phát huy tác dụng, cậu bé vừa thấp vừa nhỏ người, chen lấn vào phía trước, bày vẻ mặt đáng thương: “Thím ơi, thím bán cho chúng cháu vài quả trứng gà này nha, đã lâu rồi cháu chưa được ăn trứng gà ạ.”
Dáng dấp của cậu bé rất đáng yêu, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt đen lúng liếng, đã thế còn đang nén nước mắt.
Cán sự ở Trạm Rau Củ người ta vốn dĩ chỉ giữ lại hai mươi quả trứng gà cho mình ăn.
Nhìn cậu bé vô cùng đáng thương, bèn bán trứng gà mình cất giữ cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan quả thực nhìn đến trợn mắt há mồm, cô lại không biết, dẫn theo trẻ con ra ngoài mua thức ăn, còn có thể có tác dụng này!
Thậm chí lúc cắt thịt ba chỉ và sườn heo, đối phương cũng nhìn sắc mặt của Lôi Vân Bảo, rõ ràng nửa ký như nhau, còn cho thêm hai lạng không lấy tiền.
Lúc rời khỏi Trạm Rau Củ, Khương Thư Lan còn đang trong cơn mê.
Mà Lôi Vân Bảo thì đang truyền thụ kỹ xảo cho Tiểu Thiết Đản: “Anh phải dẻo miệng, còn phải biết khóc, anh không khóc, làm sao người ta chịu bán đồ tốt cho anh?”
Đối với Lôi Vân Bảo từ nhỏ đã đi dạo Trạm Rau Củ với đồng chí Ngô mà nói, đây đều là kỹ năng và kiến thức cơ bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận