Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1038:

Ban đầu anh trèo tường vào vẫn còn tốt, còn cố ý chọn chỗ trống trải trong sân, kết quả thật tốt, anh vừa rời nhà nửa tháng.
Xung quanh sân nhà xây một đống bếp lò, thật đúng lúc, Chu Trung Phong mò mẫm trong bóng đêm, lại nhảy thẳng vào bên trong lòng bếp.
Thiếu chút nữa đã trở thành một bao công mặt đen.
Chu Trung Phong nôn ra vài lần, mới đem hết tro trong miệng phun ra ngoài.
Đang chuẩn bị vào nhà, trong phòng vang lên tiếng nói: “Ai vậy?”
Là Khương Thư Lan, cô thức dậy ban đêm để cho con bú sữa, cảm thấy sân có gì đó không đúng lắm.
Tiếng nói vừa dứt, cô đặt con xuống, lúc mở cửa, thuận tay cầm lấy cái xẻng ở phía sau cửa.
Từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, cô thấy dưới ánh trăng có một bóng đen.
Trái tim Khương Thư Lan đập nhanh, cha Khương ở trong phòng cũng đi ra, rón ra rón rén, đi lại nhẹ nhàng.
Trong tay ông cầm cái chày cán bột.
Ý bảo Khương Thư Lan mở cửa để ông đi ra ngoài.
Thế nhưng cha Khương lo lắng cho Khương Thư Lan, làm sao Khương Thư Lan lại không lo lắng cho ông, so với cha, dù sao cô cũng là người trẻ tuổi.
Khương Thư Lan mở cửa, cầm xẻng đập vào bóng người cao đen thùi lùi ở bên ngoài.
Trong nháy mắt đó giống như là đập trúng, thế nhưng dường như lại không đập trúng.
Đối phương rên khẽ một tiếng, sau đó bắt lấy cây xẻng, dùng sức lôi kéo: “Thư Lan, là anh.”
Thanh âm này cực kì quen thuộc, không phải Chu Trung Phong thì là ai?
Khương Thư Lan sững sờ trong giây lát, theo ánh trăng, cô nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt đen kịt, quả thực như là giống như bị bôi tro ở đáy nồi.
Người này làm sao có thể là Chu Trung Phong?
Chu Trung Phong chính là người có thói quen sạch sẽ nhưng âm thanh đúng là của anh.
Khương Thư Lan thử thăm dò: “Trung Phong là anh sao?”
“Là anh.”
Lần này, Khương Thư Lan buông lỏng tay, cha Khương cũng theo đó mà buông lỏng tay.
Đồng thời, mẹ Khương đang ở phía sau, trong tay cầm dao phay, cũng theo đó mà vang lên tiếng loảng xoảng, rơi xuống đất.
Chu Trung Phong nhìn lướt qua xẻng, chày cán bột, dao phay.
Đây là chuẩn bị mưu sát à.
Khoé miệng anh giật giật, mặt không biểu tình đem ba công cụ gây án nhặt lên: “Anh trở về muộn quá nên không gõ cửa, thế nên trèo tường đi vào.”
Còn lại, Chu Trung Phong không cần nói, Khương Thư Lan liền hiểu rõ.
Cô vốn dĩ rất nghiêm túc, ngay lúc này, lại không nhịn được mà bật cười: “Anh nhảy vào trong lòng bếp sao?”
Sợ là đã hút một bụng đầy tro.
Chu Trung Phong sờ sờ cái mũi, sờ một cái cũng không sao, càng ngày càng đen.
Anh không được tự nhiên ừ một tiếng.
Khương Thư Lan giúp anh vỗ vỗ tro: “Cùng vua lò gặp nhau, đó là sự may mắn.”
Mẹ Khương ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, Trung Phong, người ở nông thôn chúng ta đều nói tro nồi vẫn là thứ tốt để trừ tà đấy.”
“Con đây cũng không phải là được bảo phủ một thân toàn vàng sao?”
Tâm trạng Chu Trung Phong vốn dĩ còn buồn bực, cũng đã biến mất, anh nhịn không được mà nhếch môi: “Vâng, con đi rửa sạch trước."
Khương Thư Lan gật đầu: “Ăn chưa?”
Chu Trung Phong lắc đầu, đứng ở tuyến đầu, cho tới bây giờ cơm cũng chưa từng ăn đúng giờ, đều là bữa đói bữa no.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt Chu Trung Phong, Khương Thư Lan liền hiểu rõ.
“Em đi chuẩn bị cho anh một bát mì trứng tôm tươi rau xanh, buổi tối mẹ mới mua tôm từ bến tàu nên rất tươi.”
Mẹ Khương vốn định nói để bà đi làm, nhưng lại bị chồng mình kéo lại.
Cha Khương ngáp một cái: “Vậy vợ chồng son các con tự mình làm việc đi, cha và mẹ con mệt nhọc rồi nên muốn đi ngủ.”
Khương Thư Lan gật đầu.
Chờ Cha Khương lôi kéo mẹ Khương đi vào nhà, mẹ Khương không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ông kéo tôi đi vào làm cái gì? Sao không để tôi đi nấu cơm cho Trung Phong? Tay nghề của Thư Lan tốt thì tốt, nhưng trong thời gian dài không nấu, lại nói ban đêm con còn phải cho đứa bé bú sữa, nấu cơm rất vất vả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận