Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1545:

Chính mình thì rót một chén nước đã được đun sôi uống.
Một người bán hàng trong đó liền nói: “Khương tổng, thiếu gia của nhà họ Lí phái người đến chỗ chúng ta mua một lúc hai mươi căn nhà đấy ạ. Còn nữa, nghe nói thiếu gia nhà họ Lí đến công ty chúng ta mua nhà, không ít người có tiền cũng tới mua theo, hơn nữa họ đều rất hào phóng mua một lúc ba đến năm căn nhà, họ đều trả tiền liền cả."
Khương Thư Lan giật mình: "Tổng cộng bán được bao nhiêu căn nhà?”
"Từ hôm qua đến nay, tổng cộng đã bán ra được một trăm hai mươi căn nhà rồi đấy."
Lí Húc Dương trở thành một đại biểu, người ta đều nói nhà họ Lí luôn là nhà hào môn hàng đầu, cho nên Lí Húc Dương vừa ra tay đã mua hai mươi căn nhà, người có tiền ở Thâm Quyến biết được chuyện này cũng đều mua theo.
Tuy rằng chưa cần phải đến mức như vậy, Lí Húc Dương vẫn rất hào phóng như thế, nhưng hai mươi căn thì cũng không có vấn đề gì.
Khương Thư Lan trầm mặc một chút: "Gọi quản lý Tiêu đến đây giúp tôi nhé." Những ngôi nhà này không thể bán ra dễ dàng như thế.
Những nhân viên bán hàng đối mặt nhìn nhau, nhao nhao gật đầu.
Một lát sau, Tiêu Ái Dân liền đi tới: "Khương tổng, chị tìm tôi à?”
"Là như vầy, phương án bán hàng bên ngoài có chút thay đổi, trải qua lần mua nhà ầm ĩ của Lí Húc Dương, hàng tồn kho trong tay chúng ta cũng không còn nhiều lắm."
Tiêu Ái Dân gật gật đầu, nhanh chóng tính toán: "Đúng là cũng không còn nhiều lắm, chỉ còn ba trăm căn.”
Khương Thư Lan gõ gõ bàn: "Đưa ra thông báo, phòng ốc không đủ bán, một ngày chỉ bán ra năm căn.”
“Khương tổng, hiện tại công ty đang trên đà phát triển, nếu không bán nhà, như vậy có tốt hay không."
"Cứ dựa theo lời tôi nói mà làm."
Trong lần mua bán này, cô vốn định để lại 100 căn, nói thật, nếu không phải vì công ty phát triển đang làm ăn ngày một tốt hơn, để có thể mua được nhiều đất hơn, cô cũng sẽ không lựa chọn bán nhà.
Bởi vì dưới tình huống biết rõ nhà tương lai sẽ bán được với giá cao, đồ giữ ở trong tay mới là thích hợp nhất.
Nhưng mà, có một điểm yếu đó là, nếu như tòa nhà của cô không có người ở, thời gian dài cũng như nhà hoang, vẫn là một tòa nhà thối rữa.
Cô ấy muốn các dòng tiền luân chuyển và sự nổi tiếng của cộng đồng.
Lúc này mới có thể bán nhà cho bên ngoài.
Tiêu Ái Dân còn muốn nói gì đó, lại bị Khương Thư Lan cắt đứt: "Quản lý Tiêu, bất động sản Vạn Như đang xây dựng vào giai đoạn 2, cho nên tôi cũng không có ý định bán hết. Có hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
Cô được sinh ra có năng khiếu về tài chính, và sau khi đọc hết tất cả các dữ liệu bán hàng, cô thấy rằng doanh số bán nhà hai phòng ngủ và một phòng khách là tốt nhất.
"Khương tổng, tôi chưa hiểu cho lắm."
Giống như công ty mà mình làm trước đây, tất cả mọi người đều liều mạng muốn bán cho hết.
Khương Thư Lan lắc đầu: "Đây là bức bình phong thôi." Cô đi tới trước mặt sa bàn, nhìn sa bàn kia: "Tôi nói thật cho mọi người biết, hiện tại giá nhà là một vạn chín trăm tám mươi mốt một căn hộ, tôi là đang bán một căn và lỗ một căn đấy.”
Cho nên ngay từ đầu cô cũng không có ý định đem bán toàn bộ những căn nhà của bất động sản Vạn Như.
Lời này vừa nói ra, Tiêu Ái Dân ngẩn ra, vẫn không rõ, một vạn chín trăm tám mươi mốt một căn, so với lúc trước Khương Thư Lan mua của Hằng Nhuận thì tăng gấp ba lần.
Vì sao cô ấy biết lỗ nhưng vẫn là bán ra, Tiêu Ái Dân nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Khương Thư Lan thở dài: "Quên đi, nhà ở của bất động sản Vạn Như, chậm rãi thả chút tin tức này, nhớ kỹ chưa?"
"Biết rồi ạ." Tiêu Ái Dân ngược lại cũng hiểu được.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: "Mau đi ra ngoài trước đi, mặt khác, hãy lưu ý những thông tin mà Cục quy hoạch đất đai thông báo ra gần đây nhé, đem những thông tin thích hợp đều ghi chép lại, xem có thể giúp ích được gì hay không." Cô ấy đang làm một bộ lọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận