Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 115:

Nhưng liếc mắt qua cô ta thực sự thất vọng rồi, lúc Trâu Dược Hoa nhìn thấy sự cầu xin giúp đỡ của cô ta, ánh mắt lại thể hiện sự lảng tránh mà nói: “Mẹ, tiền là do con lấy, không liên quan gì đến Mẫn Vân hết.”
Đây là lời giải thích của anh ta hay sao?
Có khác nào như đổ thêm dầu vào lửa đâu.
Dựa vào ngữ khí này của hắn, nói đến đây, từng câu từng chữ như thể hiện rằng hắn đang nhận tội thay cho Giang Mẫn Vân.
Sắc mặt bà lão Trâu lập tức thay đổi, bà ta nâng ngón tay chỉ vào trán Trâu Dược Hoa, chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép: “Mày còn nhận tội thay cho kẻ cắp này nữa à, có phải vì Giang Mẫn Vân mà mày không cần cả thanh danh của mình nữa không?”
Làm mẹ sao có thể nhịn được khi thấy con trai bênh vực con dâu quá mức như vậy.
Còn bênh vực loại chuyện như thế này nữa, làm chuyện xấu liền núp sau lưng con trai.
Con trai bà ta bênh vực vợ mình đến vậy sao? Có còn coi bà ta là mẹ nữa không?
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu....” Trâu Dược Hoa cố gắng giải thích.
Bà lão Trâu làm sao có thể chịu nghe gì nữa, bà ta đưa tay ra hướng về phía Giang Mẫn Vân mà nói: “Tiền đâu? Cô đem tiền của nhà tôi giấu ở chỗ nào rồi hả?”
“Mau lấy ra cho tôi!”
Chuyện này... Giang Mẫn Vân lấy đâu ra tiền chứ?
Tiền đều bị Trâu Dược Hoa lấy ra trả cho Khương Thư Lan hết rồi.
Giang Mẫn Vân định giải thích, nhưng lại bị Trâu Dược Hoa ngăn cản: “Mẹ, để cho người ngoài về hết đi rồi con sẽ nói với mẹ tiền đang ở chỗ nào!”
Sự giúp đỡ này của anh ta đối với Giang Mẫn Vân mà nói mới chính là điều đáng sợ nhất, điều này có nghĩa là cô ta phải nhận lấy lửa giận của bà lão Trâu lần thứ hai.
Tuy rằng Giang Mẫn Vân sớm đã chuẩn bị, biết được bà lão Trâu sẽ không bớt được lửa giận trong lòng.
Nhưng đã nhận một cái tát rồi, lại còn nhận thêm một cái tát nữa khiến cô ta choáng váng, bên tai ong ong hết lên.
“Này thì làm hồ ly tinh này, dám quyến rũ con tôi làm những chuyện linh tinh!”
Lúc này đây, không khí bên ngoài lập tức trở nên yên ắng.
Ngay cả hàng xóm đang hóng chuyện ở bên ngoài cũng tự giác mà lui về phía sau mấy bước, định tản về luôn, có những chuyện có thể hóng được nhưng cũng có những chuyện không thể đứng im xem được.
Còn tiếp tục xem nữa, sợ là phó xưởng trưởng Trâu sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
Đợi hàng xóm đi rồi, Tiểu Trâu Mỹ như lấy lại được tinh thần, con bé mới sáu tuổi, bà nội từ trước đến nay luôn hiền hòa đột nhiên lại trở nên hung ác như vậy, dọa cho con bé khóc rống lên.
Giang Mẫn Vân ôm mặt, nhỏ giọng thút thít mà khóc: “Dược Hoa....”
Cô ta định nói gì đó rồi lại thôi, dường như đều đã nói hết rồi.
Đầu Trâu Dược Hoa lập tức đau điếng, một bên là người mẹ đang nổi giận đùng đùng muốn liều mạng với người ta.
Một bên là người vợ vừa mới lấy về, một bên là con gái út đang oa oa khóc lớn. Cùng với đứa con trai lớn đang hóng chuyện.
Tuy Trâu Dược Hoa luôn nói mình có năng lực rất xuất chúng, nhưng cũng không khỏi đau hết cả đầu.
Đời trước khi anh ta kết hôn với Khương Thư Lan, chuyện này căn bản không hề xảy ra!
Cả gia đình vẫn luôn yên ổn mà sống, dù có bị mẹ chồng làm khó dễ, Khương Thư Lan cũng vẫn hầu hạ bà ta vô cùng tốt.
Đứa nhỏ gây sự nghịch ngợm cũng được cô dạy dỗ rất cẩn thận.
Con gái nhỏ vừa khóc, Khương Thư Lan sẽ tự giác đi dỗ con luôn, sợ sẽ quấy rầy đến việc của anh ta.
Nhưng mà Giang Mẫn Vân thì....
Trâu Dược Hoa mệt mỏi mà nhíu mày: “Mẫn Vân, em đưa Trâu Mỹ ra ngoài dỗ trước đi, để anh giải thích với mẹ.”
Giang Mẫn Vân từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo liền ngây ngẩn cả người.
Cô ta ôm khuôn mặt đầy nước mắt, khiếp sợ nói: “Trâu Dược Hoa, em bị mẹ anh trách oan, bị cho mấy bạt tai, anh không những không an ủi em, cũng không ra mặt thay cho em, vậy mà còn muốn em đi dỗ đứa nhỏ sao?”
Nói tới đây, Giang Mẫn Vân đột nhiên buông lỏng tay ra, khuôn mặt phù lên như bánh mỳ lập tức lộ ra: “Anh không nhìn thấy em bị đánh hay sao?”
Từ ‘đánh’ được cô ta rặn ra một cách nặng nề.
Điều này khiến Trâu Dược Hoa có chút sượng mặt lại: “Mẫn Vân, em hiếu thuận một chút đi, mẹ anh nuôi dưỡng anh không hề dễ dàng, làm con cháu sao có thể so đo với cha mẹ được? Em phải chịu oan ức anh biết, anh sẽ giải thích rõ ràng với mẹ mà, sẽ không để em tiếp tục chịu oan ức đâu.”
Lời này của Trâu Dược Hoa khiến Giang Mẫn Vân cảm thấy có chút xa lạ, một Trâu Dược Hoa xa lạ như vậy, cô ta hoàn toàn chưa bao giờ gặp qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận