Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 679:

Những năm anh vô ý từ chối nhận tin tức từ Tây Bắc.
Người làm cha mẹ như bọn họ cũng chỉ báo bình an, chứ không báo những tin dữ hay đau buồn.
Từ dăm ba lời của ông nội bà nội bên kia, anh có thể suy đoán ra đôi chút.
Bọn họ ở Tây Bắc, tổ chức chia phòng ở, chia thức ăn, có nhà ăn phụ trách nấu cơm, bọn họ chỉ việc nghiên cứu và nhận tiền lương.
Bọn họ cũng không cần làm những việc khác.
Nếu nghe những lời này có thể suy đoán rằng, thời gian bọn họ trôi qua không tệ lắm, bọn họ không cần vì chuyện phòng ở mà lo lắng, không cần vì kế sinh nhai mà phiền muộn.
Tiền lương mỗi tháng được phân phát đều đều thì thôi, ngay cả một mao tiền bọn họ cũng không dùng được.
Nhưng thực tế thì thế nào?
Thực tế, phòng ở cũng chỉ là ký túc xá, bọn họ rất ít về ký túc xá, thường xuyên vì nghiên cứu mà ngủ lại phòng để trong nơi nghiên cứu.
Đây không phải chuyện ngày một ngày hai, mà liên liếp mười ngày nửa tháng, trong một năm, thì một nửa thời gian, bọn họ đều ở lại phòng chứa pháo của nơi nghiên cứu.
Về chuyện cơm nước, đúng là có nhà ăn, nhưng bọn họ rất bận, không rảnh để mà ăn cơm, mỗi ngày ăn được một bữa, xem như đã có cơ sở bảo đảm, ít nhất sẽ không chết đói.
Có một số người vì quá chuyên tâm nghiên cứu mà quên ăn cơm, nên đã té xỉu trong phòng thí nghiệm.
Mà phần cơm ở Tây Bắc kia, ngoại trừ mùa hè thỉnh thoảng nhìn thấy một chút màu xanh thì mùa thu và mùa đông rất hiếm thấy.
Phần ăn đều dừng ở dưa muối chua và bánh cao lương(), nếu tốt hơn chút thì sẽ có bánh bột, nhưng đây là số ít.
[Chú thích: (
) Bánh cao lương là món bánh thường gặp ở phía Bắc Trung Quốc, trước đây là lương thực chính của người nghèo khổ.]
Ăn mì quá tốn thời gian, bánh cao lương cuộn dưa muối, bọn họ để trong túi quần, lúc nào đói bụng thì lấy ra ăn.
Ăn uống như vậy sẽ dẫn đến hậu quả, đó là dạ dày không chịu nổi, lợi chảy máu, đi vệ sinh không được, bướu cổ, sau đó là một loại biến chứng bệnh khác.
Ngoại trừ những học sinh mới đến đó vào mỗi năm, những người như Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa, thân thể ai mà không có bệnh.
Cho nên... Lúc Chu Trung Phong nói bọn họ lừa đảo. Đường Mẫn Hoa lập tức luống cuống: “Tiểu Phong, con nghe mẹ nói, cha mẹ không có gạt con, cha mẹ ở bên này…”
Bà ấy không nói được nữa.
Bà ấy không nói được, Tây Bắc tốt, không thể nói là cơm áo không lo được.
Đường Mẫn Hoa trầm mặc.
Mãi đến khi Chu Nghĩa Khôn tiếp lấy điện thoại, giọng của ông ấy vừa nặng nề vừa già nua: “Tiểu Phong, cha mẹ không phải muốn gạt con, chỉ là cha mẹ không muốn con lo lắng mà thôi.”
“Giống như lúc con bị thương trên chiến trường, từ xưa đến nay con cũng không nói cho cha mẹ biết.”
“Cha hy vọng, chúng ta có thể thấu hiếu cho nhau có được không?”
So với Đường Mẫn Hoa, Chu Nghĩa Khôn tỉnh táo hơn nhiều.
Ông ấy nói chuyện cũng rõ ràng rành mạch.
Chu Trung Phong trở nên yên tĩnh: “Vậy thì tốt, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Giọng điệu của anh lại trở nên lạnh lùng cứng rắn như xưa: “Chuyện quân đội xây dựng nhà máy hải sản và nhà máy mứt hoa quả khô, bên cạnh đó hàng hóa sẽ được vận chuyển đến căn cứ Tây Bắc, hai người có gì kiến gì không?”
Lời này làm cho bọn họ từ quan hệ người thân, trở thành quan hệ đối lập từ hai đơn vị khác nhau.
Mặc dù biết sau khi nói lời kia, Chu Nghĩa Khôn sẽ nhận được kết quả này.
Nhưng trong lòng ông ấy vẫn không khỏi đắng chát: “Ừ, nói chuyện chính.”
“Loại chuyện có lợi cho căn cứ Tây Bắc như này, tất nhiên cha mẹ đồng ý, nhưng mà… Tiểu Phong, căn cứ Tây Bắc không thể để lộ ra ngoài.”
Điều này cũng dẫn đến một chuyện, đó là không thể vận chuyển đồ vật vào.
Vì không thể để lộ địa chỉ, bọn họ chỉ có thể duy trì cái dạng này.
Những lần Tiểu Phong gửi đồ vật cho bọn họ trước đó, đồ vật phải qua mười lần kiểm tra mới tới trong tay bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận