Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1321:

Nhưng không ngờ Trâu Dương lại thờ ơ, nó chỉ an tĩnh buộc tóc tai gọn gàng cho cô em gái Trâu Mỹ.
Trâu Mỹ mới mười tuổi mà đã loáng thoáng dáng vẻ của mỹ nhân, mắt hạnh má đào, môi hồng răng trắng. Tuy vẫn còn chứa vài phần non nớt nhưng không khó để đoán được sau này lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân.
Con bé lén giật lấy tay áo của anh trai Trâu Dương: "Anh, cha gọi anh kìa."
Trâu Dương lẳng lặng nhìn lọn tóc trên đỉnh đầu của bé, thắt lên một chiếc nơ hình bướm: "Chuyện của người lớn, em không cần xen vào."
Trâu Dương mười lăm tuổi, hiển nhiên đã kiến tạo một khoảng trời riêng dành cho em gái Trâu Mỹ.
Lời nói này khiến khuôn mặt nhỏ của Trâu Mỹ dần dần suy sụp.
Trâu Dược Hoa đứng cạnh thở dài, con trẻ càng lớn lại càng xa cách với anh ta, nhất là Trâu Dương.
Đời trước cha từ con hiếu, dường như chỉ là ảo mộng.
Nhưng Tưởng Lệ Hồng lại khác, chị ta nhìn hết bên này rồi lại nhìn bên kia, tống cổ con trai của mình: "Hổ Tử, con đi chặn cửa lại."
Hổ Tử dạ một tiếng, cơ thể bụ bẫm lập tức chặn ngang trước cửa.
Đề phòng ai?
Đương nhiên là đề phòng đám người Trâu Dược Hoa nghe lén.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong phòng truyền ra một giọng nói: "Vào đi."
Mọi người lập tức liên tục đi vào.
Trâu Dược Hoa kiệt lực đè nén sự gấp gáp của mình, nhưng chân lại bước quá nhanh, rốt cuộc vẫn bại lộ vài phần.
Chỉ là, anh ta vừa bước vào thì đã nhìn thấy một tờ giấy hơi mỏng nằm trên chiếc bàn cùng vết mực nước vẫn chưa khô hẳn, tức khắc lộp bộp trong lòng.
Trong khi anh ta có một suy đoán không tốt, Giang Đức Bảo đã mở miệng: "Lá thư đoạn tuyệt quan hệ này, một khi ghi vào, từ rày về sau Giang Mẫn Vân chỉ là nàng dâu nhà họ Trâu các cậu, không còn liên quan gì tới nhà họ Giang tôi nữa.”
Kết quả tệ nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Đây quả thực chính là thất bại trong gang tấc.
Sắc mặt Trâu Dược Hoa tức khắc xanh mét: "Cha, người không suy xét nữa hay sao?"
"Suy xét cái gì? Chẳng ai nghe tôi cả." Giang Đức Bảo như đã già đi hơn nhiều tuổi, sau khi đưa lá thư đoạn tuyệt quan hệ qua thì lạnh nhạt nói: "Sau này tôi và Giang Mẫn Vân không liên quan gì đến nhau nữa, các người tự nhiên."
Dừng một chút, rốt cuộc vẫn có chút không nỡ: "Năm nay nếu mấy người đồng ý ở lại, thì coi như cùng lão già tôi đây vượt qua một năm cuối cùng này đi."
Lời này, thật ra là nói với Giang Mẫn Vân.
Dẫu sao vẫn là con của mình, đoạn tuyệt quan hệ, làm sao Giang Đức Bảo không đau lòng cho được?
Giang Mẫn Vân hốc mắt rưng rưng: "Con ở lại ăn Tết."
Trâu Dương bên cạnh không hề do dự chút nào: "Con cũng ở lại."
Ở lại nhà họ Giang, ít nhất có thể đón một cái Tết an ổn, ăn bữa cơm ngon. Nếu mà về nhà của bọn họ, nghĩ tới trình độ nấu cơm của bà nội mình, Trâu Dương bất giác rùng mình một cái.
Cho nên dù là ở trong nhà kẻ địch, Trâu Dương cũng không có ý kiến gì.
Dù sao Giang Mẫn Vân không chịu ly hôn với cha của nó, vậy thì cô ta vẫn là người nhà họ Trâu.
Nó ăn một chút đồ của cô ta cũng không quá đáng.
Nói xong câu này, Trâu Dược Hoa nhíu mày theo bản năng: "Trâu Dương."
"Cha, cha muốn trở về nhưng con thì không."
Nó nói, Trâu Dược Hoa hiểu, anh ta tức giận đến phát điên, đứa con trai thiên tài của mình sao lại không có tiền đồ như vậy?
Ở lại chỉ vì một bữa cơm.
Có cần liêm sỉ nữa không chứ?
Đáng tiếc, một người trong sinh, bị cuộc sống bào mòn đến nỗi có thể một tay nuôi em gái khôn lớn như Trâu Dương đã không còn để tâm nhiều nữa.
Chỉ cần có thể cho nó và em gái ăn một bữa cơm ngon, đừng nói ở nhà họ Giang, dẫu cho có ở nhà dì Thư Lan cũng được.
Thấy con trai kiên quyết như thế, Trâu Dược Hoa hít sâu một hơi: "Con không đi thì cha đi."
Vung tay áo rời đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có một mình Tiểu Hổ Tử không bị ảnh hưởng gì, cậu nhóc cảm thấy khó lắm chuyện giữa mấy người lớn mới giải quyết xong, vì thế cậu nhóc khều khều cánh tay Trâu Dương: "Đi ra sông băng câu cá không?"
Đông Bắc vào mùa đông mới là thời gian vui chơi lý tưởng nhất.
Trâu Dương chuyển tròng mắt, nhìn thấy Giang Mẫn Vân đang nổi giận đùng đùng vì em trai mình đang mời gọi nó.
Nó đồng ý ngay không hề nghĩ ngợi: "Đi."
Nói xong, cầm dụng cụ rồi ra ngoài theo Hổ Tử.
Mà bọn họ vừa đi, Giang Đức Bảo có chút ngoài ý muốn: "Chỉ có thế thôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận