Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1330:

Khương Thư Lan ở dưới chân bàn đá anh ba Khương, thẹn quá hoá giận: "Anh ba."
Anh ba Khương không sợ, anh ấy đứng dậy thay đổi vị trí với người bên cạnh, bưng ly rượu ngồi bên cạnh Chu Trung Phong: "Người khác có thể không uống nhưng hôm nay anh ba đây nhất định phải uống với chú."
"Từ lúc em gái anh kết hôn đến giờ, bốn năm năm chưa từng về nhà, chú nói rượu này có nên uống hay không?" Câu nói này cũng mang một tí hàm nghĩa trừng phạt.
Ở trước mặt người nhà mẹ đẻ của Khương Thư Lan, Chu Trung Phong vẫn cho họ đủ mặt mũi, anh gật đầu, nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch: "Do em không đúng, em tự phạt ba ly."
Một hơi uống ba ly.
"Hảo hán."
Anh ba Khương giơ ngón tay cái lên: "Đàn ông chúng ta phải quyết đoán dứt khoát như vậy mới phải."
Mắt thấy sắc mặt của Chu Trung Phong đã bắt đầu đỏ lên, Khương Thư Lan há miệng thở dốc.
Anh ba Khương ngồi bên cạnh trở tay ngăn cô lại: "Thư Lan, em chỉ biết đau lòng chồng em thôi hả, còn anh ba của em thì em không thấy đau lòng sao?"
Anh ấy bảo Chu Trung Phong uống rượu, chẳng lẽ chính anh ấy không uống?
Khương Thư Lan lập tức bất đắc dĩ: "Anh ba."
"Được rồi, lòng anh ba hiểu mà, sẽ không chuốc Trung Phong say bí tỉ đâu."
Anh ba Khương vẫn rất hiểu rõ tửu lượng của mình, bữa cơm đầu tiên hôm nay nhất định phải cho chú em rể một ký ức đầy khắc sâu mới được.
Cho chú ta biết, khiến Thư Lan suốt bốn năm năm mới được về nhà rốt cuộc quá đáng đến cỡ nào.
Chỉ là…. Anh ba Khương đoán được mở đầu, không đoán được kết cục.
Sau khi uống xong một chai Mao Đài, anh ấy gục xuống bàn, nói với giọng say khướt: "Dô."
Chu Trung Phong càng uống thì đầu óc anh càng tỉnh táo: "Anh ba, em say rồi."
"Say thiệt không?"
"Thật."
Nghe thấy lời nói này, anh ba Khương mới coi như hoàn toàn ngất lịm đi.
Người nhà họ Khương ngồi bên cạnh nhìn thấy tất cả, thật sự cảm thấy quá mất mặt.
Anh hai Khương và anh tư Khương không tin có chuyện vi diệu như thế, cũng thi nhau uống rượu với Chu Trung Phong, không ngờ rằng người nằm sấp xuống lại là bọn họ.
Về phần Chu Trung Phong, tuy bước chân đi có hơi loạng choạng nhưng đôi mắt lại rất thanh minh, vẫn ở trạng thái tỉnh táo.
Cơm nước xong, nhìn đám con trai gục nguyên một bàn.
Cha Khương không kiềm được hùng hùng hổ hổ: "Phế vật."
Một đám phế vật, thế mà không uống thắng một mình Trung Phong, mất mặt!
Đáng tiếc, nhóm "phế vật" này đã say đến bất tỉnh nhân sự, căn bản không nghe được ông đang nói gì.
*
Mãi đến hôm sau, say rượu đau đầu chóng mặt, chậm rãi nhớ lại chuyện uống rượu trên bàn cơm hôm qua. Anh ba Khương hận mình không thể tìm cái hầm cầu nhảy xuống, sao có thể mất mặt như vậy.
"Trung Phong tửu lượng tốt thế này, sao anh lại chẳng biết cái đinh gì cả?"
Chị dâu ba Khương hừ một tiếng: "Anh cho rằng anh là ai chứ? Cái gì cũng phải nói với anh à?"
Ờm thì… anh ba Khương thở dài, vò vò đầu: "Đã vậy cả gia đình không một ai thắng được Trung Phong, sau này em gái của anh chịu thiệt thòi bởi chú ấy thì làm sao bây giờ?"
Chị dâu ba Khương: "Em thấy anh đang lo chuyện bao đồng thì có, anh nhìn Trung Phong đối xử với em ấy như vậy thì có thể không tốt với em ấy sao? Sáng sớm đã lên phòng bếp bận bịu rồi, anh đếm thử xem, nhà họ Khương nhiều đàn ông đàn ang như thế mà có ai làm được như Trung Phong không?"
"Chỉ mình anh mà muốn giáo dục Trung Phong nhà người ta? Em thấy anh đúng là không biết tự lượng sức mình."
Anh ba Khương còn chưa tỉnh hẳn rượu, đã bị nàng dâu nhà mình quở trách lên bờ xuống ruộng.
Anh ấy không nhịn được rung đùi đắc ý: "Thôi, anh không chấp nhặt với phụ nữ."
"Cút đi!”
"Haizz, vậy anh lăn ngang hay lăn dọc đây?"
Khương Thư Lan vốn đứng trước cửa định bưng canh giải rượu lại đây, thoáng chốc mỉm cười rồi rón ra rón rén đi ra ngoài.
Không quấy rầy hai vợ chồng họ ân ái với nhau.
Đến buổi sáng, bầu trời xám xịt, những hạt tuyết to lại bắt đầu rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận