Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 944:

Thất bại đến thảm hại.
Thấy anh ta không nói lời nào, Trâu Dương sao có thể không hiểu được?
Hai người bọn họ là cha con nhiều năm, có ai hiểu rõ cha nó bằng Trâu Dương.
Trâu Dương không giấu được sự thất vọng, nhóc không hiểu sự tình đã đến bước này rồi, có thể nói chính là con vịt đã đến miệng rồi.
Sao vẫn có thể làm bay mất được chứ?
Nhóc hít sâu vào một hơi, biết rõ lúc này đây không phải lúc để tức giận.
“Cha, vậy hiện tại tình huống là như thế nào rồi.”
Nhóc cần phải căn cứ vào tình huống để bàn bạc cho kế hoạch tiếp theo.
Đúng, đúng là như vậy.
Giữa hai cha con bọn họ thì người chỉ đạo chính là Trâu Dương, nó càng giống một người quân sư hơn, còn người hành động chính là Trâu Dược Hoa.
“Không giúp đỡ được cho Hồ Vịnh Mai, xưởng trưởng Hứa lại càng chén ghét cha hơn, mấy cán sự chủ chốt lúc trước chúng ta định mượn sức cũng bắt đầu cô lập cha rồi.”
Nghe xong những lời này, hai mắt Trâu Dương đen lại, thiếu chút nữa đã té lăn trên đất rồi.
Nó không hiểu được cả buổi chiều, thậm chí khó khăn lắm mới tới được năm giờ, nó cùng với cha phải đợi tới năm tiếng.
Sao mọi chuyện cứ càng lúc càng tệ đi như vậy?
Trâu Dương miễn cưỡng cột chiếc xe đạp ở bên cạnh mình lại, lúc này mới ổn định được thân mình: “Cha, cha cha?”
Nó nghi ngờ, cha mình sau khi không còn dì Thư Lan nữa quả thực đã biến thành một phế vật thuần túy rồi.
Còn không phải là do Trâu Dược Hoa hôm nay đã bị một nhà bốn người của Khương Thư Lan làm kích động đến sao.
Lúc này mới trở nên thất thường như vậy, chứ bình thường mà nói anh ta cũng được coi như là một người có năng lực kia mà.
“Dương Dương, hôm nay cha thấy mấy người Khương Thư Lan đi rất gần xưởng trưởng Hứa.”
Chỉ một câu thôi cũng đủ để giải thích tất cả rồi.
“Dì Thư Lan, dì Thư Lan, dì Thư Lan, nếu như dì ấy có ảnh hưởng lớn với cha như vậy, tại sao lúc trước cha lại chọn Giang Mẫn Vân?”
Nếu như cha của nhóc sống lại chọn được dì Thư Lan, hiện tại bọn họ đâu có khó khăn đến bước này.
“Dương Dương, con đang giáo huấn cha đó à?”
Sắc mặt của Trâu Dược Hoa vô cùng khó coi, hai người cứ như vậy ở trước cổng nhà máy cán thép mà cãi nhau qua lại về đề tài này.
Trâu Dương biết bản thân bị chuyện này làm cho mất bình tĩnh, nhóc nhíu mày lại, tính tình cậu nhóc từ trước đến nay vô cùng ổn định, cũng ít khi phát hỏa mà bây giờ thậm chí còn muốn đẩy ngã cả chiếc xe đạp trước mặt rồi.
Nó không thể phát tiết trên người cha mình được vậy nên chỉ có thể giận cá chém thớt vào chiếc xe đạp như vậy.
Nhưng mà, giẫm được một nửa thì nó đột nhiên phát hiện ra một chuyện: “Cha, cha thấy chiếc xe đạp này có quen không?”
Chiếc xe đạp hiệu phượng hoàng, còn có màu vàng óng nữa.
Lúc này Trâu Dược Hoa dù đang nổi nóng, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe đạp này cũng dường như ý thức được gì đó.
“Ý con là?”
Trâu Dương gật đầu: “Cha, đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu như lần này còn làm không được nữa thì chúng ta dẹp bỏ chuyện trở thành thủ phủ như đời trước đi!”
Sắc mặt đang âm u bất định của Trâu Dược Hoa cuối cùng cũng chịu đáp ứng rồi.
Chín rưỡi tối.
Hồ Vịnh Mai đi ra từ văn phòng tăng ca, mang theo vẻ mệt mỏi cùng buồn ngủ trên mặt.
Người khác chỉ cảm thấy cuộc đời chị ấy rất trôi chảy, có thể ngồi được vào vị trí chủ nhiệm khoa cung ứng đồ mà lại không thấy được vì điều đó mà chị ấy đã phải trả giá những gì.
Việc tăng ca quanh năm suốt tháng đã trở thành thói quen của chị ấy rồi.
Hai chân Hồ Vịnh Mai nhanh chóng đi ra khỏi nhà máy cán thép, lúc đi đến chỗ bảo vệ, bảo vệ còn không quên chào hỏi chị một câu: “Chủ nhiệm Hồ tan tầm rồi sao?”
Hồ VỊnh Mai gật đầu.
Đợi khi chị ấy đi khỏi đó rồi, bảo vệ nhịn không được mà cảm thán: “Chủ nhiệm Hồ này cũng quá vất vả rồi, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày chưa thấy có ngày nào mà cô ấy không tăng ca hết.”
“Vừa phải đi làm vừa phải nuôi con như vậy có thể coi là dễ dàng được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận