Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 204:

Làm Khương Thư Lan đỏ mặt, những chiến sĩ nhỏ này trông còn trẻ, bộ dạng cũng chỉ mới 17-18 tuổi.
Khương Thư Lan gật đầu với bọn họ, tiễn họ tới tận cửa, thấy bọn họ hoàn toàn rời đi, lúc này mới hỏi Chu Trung Phong: “Bọn họ chắc còn trẻ tuổi nhỉ?”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, dùng nước lạnh rửa mặt, giọt nước đầy mặt, nói chung cũng giảm bớt cái nóng mùa hè, anh gật đầu: “Đều là tân binh mới nhập ngũ năm nay.”
Nghĩ đến nước bạc hà trước đó, trong lòng Chu Trung Phong cảm giác không thể nói được, anh cúi đầu nhìn cô: “Thư Lan, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã không ghét bỏ bọn họ.
Chủ động nhắc tới chuẩn bị nước bạc hà trước, thậm chí còn mời họ ăn cơm tân gia.
Tân binh vừa mới lên đảo, đều là thanh niên chưa có gia đình, đều cô đơn một mình, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ăn nhiều lắm, sức ăn mỗi lần có thể lên đến một thùng cơm.
Vì vậy có một vài quân tẩu không không thích họ lắm, sợ bọn họ đến nhà, nghĩ rằng bọn họ đến một người là có thể ăn hết mọi thứ trong nhà.
Thật cũng không phải quân tẩu nhận thức không cao, mà là sợ ầm ĩ đến cùng.
Thời buổi này tiền trợ cấp của người lính nào, không phải chỉ để nuôi vợ con trên đảo, còn có cha mẹ anh chị em ở quê, đối mặt với một đám người theo sau.
Một người tân binh đến, chẳng khác nào cống hiến phần ăn cả một ngày của con cái.
“Cảm ơn cái gì?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Người ta chuyển vật dụng trong nhà từ xa đến, mời bọn họ ăn bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên.”
Cho dù đội sản xuất ở quê nhờ ai giúp đỡ, vậy cũng phải trả tiền công cho người ta.
Đừng xem như đây là nghĩa vụ của họ.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Vả lại, Chu Trung Phong à, bọn họ đều là lính của anh mà.”
Cô có thể cảm giác được Chu Trung Phong coi những tân binh này như em trai của mình.
Nếu không thì vào lúc chuyển đồ đạc trước đó, anh sẽ không chuyển cái tủ năm ngăn khó nhất nặng nhất kia.
Chính là bởi vì yêu quý bọn họ nên mới có thể cố gắng hết sức để giải quyết khó khăn, không nỡ dùng bọn họ.
Cái loại được vợ hiểu cho này, có thể đạt tới tinh thần chung nhịp điệu.
Đó là sự sung mãn và niềm vui sướng trên mặt tinh thần.
Chu Trung Phong không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, anh bất giác mà muốn vươn tay nắm lấy tay Khương Thư Lan.
Giây tiếp theo đột ngột bị cắt ngang.
Hai đứa nhỏ đều chạy vào như đạn pháo, hất văng Chu Trung Phong đang cản đường, vây quanh Khương Thư Lan: “Dì xinh đẹp, cô út, vừa rồi trong nhà có khách đến hả?”
Vốn dĩ hai đứa trẻ ở trên mái nhà ngắm biển, phát hiện có thêm người trong nhà.
Thái dương của Chu Trung Phong giật giật lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, những đứa trẻ này thật là phiền phức!
Khương Thư Lan bị bọn chúng mỗi đứa ôm một chân, cười bất lực với Chu Trung Phong, trả lời: “Ừ, nhưng mà đã đi rồi.”
“Vậy bọn họ vừa mới uống cái gì thế? Cảm giác trông rất ngon.” Lôi Vân Bảo chép miệng, bởi vì nóng, tóc cậu bé dựng đứng từng cọng lên.
“Chính là nước bạc hà, trên thớt ở phòng bếp còn, các cháu uống đi!”
Chưa kịp nói xong, Lôi Vân Bảo đã bắt lấy Tiểu Thiết Đản chạy vào trong nhà.
Cái khác không nói, ở một mức độ nào đó, Lôi Vân Bảo giống như anh trai của Tiểu Thiết Đản.
Bọn nhỏ phiền phức quá đi.
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô, giọng nói khan khàn: “Thư Lan …”
Mới vừa duỗi tay thì một cái đầu thò ra từ bức tường của sân bên cạnh.
Tay Chu Trung Phong lại một lần nữa bị ép rụt lại.
Khương Thư Lan và anh đồng thời đi qua.
Miêu Hồng Vân không khỏi che mắt lại, cười: “Các em coi như không nhìn thấy chị đi, bọn nhỏ chạy nhanh quá, rau đã chuẩn bị xong chưa kịp lấy…”
Chị ấy thuận tay đẩy cái sọt theo chân tường rơi xuống.
Giây tiếp theo liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khương Thư Lan đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đều tại anh hết đó.”
Bây giờ thì hay rồi, chị Miêu cách vách không biết sẽ chê cười cô như thế nào.
Làm sao lại trùng hợp bị bắt bắt gặp như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận