Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1016:

Cha Khương nghe con gái mình gọi, ông lên tiếng, sau đó quăng phần gạo và mì còn dư lại vào một góc, rồi ông nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang ngủ trên giường.
Lúc này mới đóng cửa lại mà đi sang cách vách.
Nhà họ Na cách vách.
Khương Thư Lan đỡ Miêu Hồng Vân vào, bà lão Na ngồi ở vị trí chủ chốt, bà ấy lớn tuổi, chân không khỏe nữa, hầu như một ngày đều ngồi như vậy.
Bà ấy vừa ngẩng đầu đã thấy Khương Thư Lan đỡ Miêu Hồng Vân vào, bà lập tức kinh ngạc: “Hồng Vân bị sao vậy?”
“A, em gái Khương cũng tới rồi à.”
“Chị ấy mới nôn mửa, nôn rất dữ dội ạ.” Khương thư Lan đỡ chị ấy ngồi xuống.
Bà lão Na nghe vậy, bà lập tức đứng dậy, định đi rót nước nóng.
Kết quả, mẹ Khương đi qua giành lấy: “Em nói chị này, chị cứ ngồi đi để em làm là được.”
“Không phải em nói chứ, Hồng Vân nhà chị nôn mửa như thế, sao mọi người lại không nghĩ cháu nó mang thai hả?”
Lời này vừa được nói ra, bà lão Na cũng sửng sốt, bà bất giác nhìn vào bụng Miêu Hồng Vân: “Mang thai sao?”
Giọng nói kèm theo mấy phần giật mình.
“Hồng Vân, chẳng phải con nói con ăn phải bánh trứng gà quá hạn sao? Cho nên con mới nôn mửa và tiêu chảy.”
Mấy ngày nay, bà cũng thấy rất rõ nên cũng chăm sóc con dâu vài ngày.
Đời này bà lão Na không có kết hôn, cũng không sinh con, chỉ có duy nhất một đứa con trai là đội trưởng Na, do năm đó bà nhặt được trên nền tuyết rồi nhận về nuôi.
Mẹ Khương nghe giọng điệu đó của bà lão Na, bà lập tức biết rằng, đôi mẹ chồng nàng dâu này đều là những người hồ đồ.
Nhưng mà cũng không thể trách bọn họ, dù là người trước hay người sau cũng chưa từng mang thai.
Khương Thư Lan đưa cái ly tráng men cho Miêu Hồng Vân: “Chị uống nước trước đi, chị chờ một lát.”
“Đợi chút nữa chú con đến đây, chú sẽ bắt mạch cho con.”
Lời này vừa được nói ra, Miêu Hồng Vân và bà lão Na liếc nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn được sự ngoài ý muốn trong mắt đối phương, và sự bất an, thấp thỏm, lo lắng, có cả sự sợ hãi sẽ phải thất vọng một lần nữa.
“Được rồi được rồi, đừng căng thẳng, một hồi chú cháu tới thì sẽ biết thôi.” Mẹ Khương vỗ vỗ sau lưng Miêu Hồng Vân.
“Tìm cha làm gì?”
Cửa chính nhà họ Na không khóa nên cha Khương tự đẩy cửa vào.
“Có chuyện thì mới tìm ông, ông chỉ cần tới đây là được.” Mẹ Khương không nặng không nhẹ mà giận dỗi một câu.
Ông Khương tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt, ở bên ngoài mà bà vợ sư tử này cũng không chừa cho ông mặt mũi.
Ông vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Miêu Hồng Vân đang ngồi uống nước ở trên ghế.
Cha Khương ngừng lại, sau đó đi tới, ông nắm lấy một đoạn mạch đập ngay cổ tay Miêu Hồng Vân, vuốt vuốt, ông híp mắt: “Đưa bàn tay kia cho chú.”
Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn sang.
Miêu Hồng Vân có hơi thấp thỏm mà đưa cổ tay qua: “Chú?”
Cha Khương lắc đầu, ý bảo cô đừng nói, ông vuốt mạch đạp, khoảng chừng hai ba phút.
“Cháu có thai.”
“Xem thời gian thì ít nhất cũng phải hai tháng.”
“Cái gì?”
Miêu Hồng Vân lập tức đứng lên, giọng chị ấy run run: “Chú, chú nói, chú nói cháu, cháu có thai á?”
“Ngồi xuống!”
Cha Khương nhíu mày: “Cháu sắp làm mẹ người ta rồi, sao vẫn chưa trầm ổn vậy, lần sau cháu mà còn nhảy lên nhảy xuống mạnh như thế, chú không bỏ qua cho cháu đâu.”
“Cháu không thể như vậy nữa.”
“Cháu đã ba mươi mấy tuổi rồi, sao còn không biết gì hết thế?”
Rõ ràng mọi người đang quát cô, nhưng Miêu Hồng Vân lại cảm động đến nước mắt ròng ròng: “Chú, chú, chú chính là ân nhân cứu mạng của cháu.”
Chị ấy nhẹ nhàng khuỵu xuống, định dập đầu với cha Khương.
Không ai biết, đứa nhỏ này có ý nghĩ như thế nào đối với chị ấy.
Kết hôn mười ba năm, chưa từng mang thai lần nào, chị ấy áp lực là đương nhiên.
Chị ấy đã nghĩ đến vô số kết quả, chị ấy cho mình thêm ba năm cuối cùng, nếu đến năm 35 tuổi mà vẫn chưa có thai, chị ấy sẽ ly hôn với chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận