Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 163:

Ba ngày ư!?
Ba ngày có thể làm được gì?
Ba ngày có thể hoàn toàn thay đổi một người, có thể khiến một người trẻ đầy tóc đen biến thành tóc bạc tự như ông già.
Có thể khiến một người trẻ tuổi cao lớn biến thành một cơ thể chỉ còn da bọc xương.
Điều này khiến cả nhà họ Khương đều trở nên im lặng.
“Trịnh Hướng Đông này cũng quá si tình rồi.” Chị dâu ba Khương nhịn không được mà nói một câu.
Lời này không khỏi khiến mẹ Khương trừng mắt nhìn: “Cái thứ bệnh hoạn đó ai muốn yêu thì yêu, Thư Lan nhà chúng ta không thể yêu kẻ như vậy được.”
Hở chút là đòi sống sống chết chết, có ai mà yêu nổi?
Gả đi rồi, lúc yêu thì yêu sống yêu chết, nếu như không yêu nữa thì sẽ có hậu quả như thế nào chứ?
Lời này cha Khương cũng rất tán thành, ông là người từng trải, đã gặp nhiều người và cũng đã trải qua nhiều chuyện.
Ông ấy không khỏi nói: “Bà nói đúng, kết hôn sống cùng nhau không phải chuyện đùa, nếu như sống cùng nhau không cần phải làm quá sôi nổi hay long trời nở đất, chỉ cần an ổn bình yên, còn lại chính là một cảm xúc ổn định vững chắc, như vậy mới có thể bao dung lẫn nhau, sống cùng nhau mới tốt được, những người có cảm xúc không ổn định, cực đoan đến tột cùng kia không thể cưới ai được, càng không nên có người lấy những người đó!”
Lúc hai người đối tốt với nhau thì sẽ vô cùng tốt, nhưng vào những lúc không tốt thì sao?
Người đến cả mạng sống của mình cũng không cần kia, liệu có lúc nào tâm lý ổn định được hay không?
Không một ai biết hết.
Cũng không thể đi đánh cược, không phải cược vào đối phương, mà cược vào cảm xúc ổn định kia.
Nói những lời này, cha Khương nhìn về phía con cháu nhà họ Khương, ngữ khí nghiêm túc: “Sau này khi tìm đối tượng cho mấy đứa, chỉ cần có một yêu cầu, nhất định phải có bản tính ổn định, tâm tính thiện lương.”
Những lời này con cháu nhà họ Khương chưa quá hiểu, chỉ có thể cong lưng mà gật đầu đồng ý.
Còn mấy người anh cả Khương quay qua nhìn mặt nhau, lâm vào trầm tư.
Nhà họ Khương có thể yên bình như vậy, không rơi vào cảnh hỗn loạn như nhà hàng xóm.
Liệu có phải do bọn họ cưới được những người vợ tốt hay không?
*
Nhà họ Giang.
Giang Mẫn Vân đã ngơ ngẩn ở nhà được hai ngày rồi, Tưởng Lệ Hồng thực sự có chút không còn kiên nhẫn nữa: “Mẫn Vân, cháu tranh thủ mà tính toán, cứ ở trong phòng mãi như vậy cũng không phải ý hay đâu.”
Từ ngày Giang Mẫn Vân khóc lóc chạy từ nhà họ Trâu về nhà, những ngày sau cứ luôn tự nhốt mình trong phòng.
Giang Mẫn Vân cắn môi: “Nếu như thím thấy cháu chướng mắt, cháu sẽ đi tới sở thanh niên tri thức.”
Dù sao sở thanh niên tri thức vẫn còn có giường của cô ta, chỉ là sở thanh niên tri thức có quá nhiều người, cô ta từ trước đến giờ lại kiêu căng hơn người.
Lúc này sau khi khóc lóc chạy về từ nhà họ Trâu, liền trở thành trò cười của sở thanh niên tri thức.
Tưởng Lệ Hồng nghe vậy thì sốt ruột: “Sao thím có thể thấy cháu chướng mắt được? Thím sợ cháu không thể gả đi được nữa, Mẫn Vân, tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, lần gả cho nhà họ Trâu này cũng đã xong xuôi gần hết rồi, giờ cháu quay lại đây như vậy có ai cần cháu nữa chứ?”
Dù sao khắp mười phương tám hướng lúc này không ai cần cô ta nữa rồi.
“Thà rằng đừng gây sức ép, Chu Trung Phong mà ban đầu dì út cháu giới thiệu cho lúc này đã sạch sẽ gọn gàng ngồi trên xe lửa đi tới hải đảo rồi.”
Ít nhất cũng sẽ không bị đội sản xuất xem thường như lúc này.
Cảm giác lúc này của Giang Mẫn Vân thực sự không thể nói thành lời được, nói là hối hận cũng đúng...
Cô ta không phải không nguyện ý gả cho Chu Trung Phong mà đi tới hải đảo sống ở nơi có điều kiện gian khổ kia, cô ta chỉ là không vui mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận