Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 113:

Bởi vì hai người đang đứng đầu ngõ nên có gió thổi qua vù vù rất mạnh.
Thổi trúng những sợi tóc hỗn độn trên trán cô, lộ ra cái trán trơn bóng, cùng với hàng lông mi tinh tế, cả đôi mắt sáng rực vừa thanh thoát vừa xinh đẹp.
Chu Trung Phong ngây người ra, anh di dời ánh mắt, ừ một tiếng: “Anh sẽ không hỏi, nhưng nếu em gặp vấn đề gì thì có thể nói với anh.”
Khương Thư Lan cố nhịn cười, có chút xấu hổ mà nhéo nhéo ngón tay, nói tiếp: “Chu Trung Phong, em với anh cùng thương lượng chuyện này nhé!”
Cái tên vừa rõ ràng vừa mạnh mẽ như vậy, từ trong miệng cô gọi ra lại trở nên ngọt ngào vô cùng.
Chu Trung Phong nghiêng đầu nhìn cô, từ góc độ này vừa vặn còn có thể nhìn thấy chiếc mũi cao của cô: “Chuyện gì vậy?”
“Em muốn để lại tiền hồi môn của em cho cha mẹ, còn có... còn có tiền bồi thường của Trâu Dược Hoa nữa, cũng để lại cho nhà em hết.”
Cô không thể lấy hết đi được, không thể mang hết tiền của nhà mình đi, như vậy sau này người nhà cô phải sống thế nào?
Huống hồ đây đâu còn là gả con gái đi nữa!
Cho dù là nhà có con trai cưới vợ thì bọn họ cũng chưa từng tiêu nhiều tiền đến vậy.
Chu Trung Phong: “Đương nhiên là được, tiền trong nhà đã giao cho em hết rồi, em muốn xử lý thế nào cũng được hết, không cần nói với anh.”
Anh cũng không phải người không nuôi nổi vợ mình, chiếm cả của hồi môn của nhà vợ làm gì chứ.
Nếu làm vậy thì sao còn đáng mặt đàn ông nữa?
Nhận được câu trả lời chuẩn xác rồi, Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười: “Chu Trung Phong, em phát hiện anh còn là người rất tốt nữa đó.”
Cứ là những gì mà cô yêu cầu thì anh đều đáp ứng hết.
Chu Trung Phong nhìn cô, chỉ mỉm cười không nói.
Trong sân nhà ngang của nhà máy cán thép một phần, lúc này bà lão Trâu đang hì hục lục tung đồ lên tìm thứ gì đó.
Tìm khắp nơi quanh hai phòng đại sảnh mà vẫn chưa tìm được, cuối cùng lại mở chiếc hộp đựng tiền ở trong tủ ra.
Bà lão Trâu đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, khóc lóc kêu gào: “Tên chết tiệt nào lấy hết tiền của nhà tôi rồi!?”
Hơn ba trăm đồng đâu mất hết rồi?
Từ ngày sau khi con dâu ly hôn với con trai bà ta, bà ta phải cùng con trai chăm sóc cho cháu nội, cứ vậy cũng hơn năm rồi mới tích góp được nhiều tiền như vậy.
Kết quả loáng cái đã mất hết sạch tiền rồi.
Sân nhà ngang lớn như vậy, phòng lại liền với nhau, chỉ dùng một cái màn cửa để ngăn cách hai căn phòng với nhau.
Vậy nên, đừng nói là gào than, chỉ cần hắt xì một cái người ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy được.
Cứ vậy, vừa nghe thấy tiếng của bà lão Trâu, mấy người phòng bên cạnh buổi trưa đang vây quanh bàn cơm để ăn với nhau, lập tức dỏng lỗ tai lên nghe.
Có bà thím thích hóng chuyện, cơm cũng chưa ăn, trực tiếp cầm lấy cái bánh nhân bột bắp, dùng bàn tay dính đầy hành tây mà cứ vậy vừa ăn vừa đứng lên.
Hướng tới nhà của Trâu Dược Hoa.
Bà ta còn chưa kịp đi vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn ngang, liếc mắt một cái liền thấy bên trong phòng vô cùng hỗn độn.
Bàn ghế nằm ngổn ngang trên mặt đất, thùng hòm cái nào cái đấy bị bật mở hết ra ở nhà chính, quần áo cũng bị ném lộn xộn hết xuống đất.
Mọi người đều vô cùng hốt hoảng, ngạc nhiên nói: “Bà lão à, nhà bà có kẻ trộm sao? Sao lại lộn xộn hết lên như vậy?”
Con trai Trâu Dược Hoa của bà lão Trâu vừa được thăng chức lên làm phó xưởng trưởng, vậy nên mọi người đối với bà ta cũng vô cùng khách khí.
Lời vừa nói ra, bà lão Trâu càng khóc to hơn, đặt mông xuống đất, hai tay cũng vỗ xuống đất: “Còn không phải như vậy sao! Không còn gì nữa rồi, ngay cả phí sinh hoạt trong nhà cũng bị trộm đi hết rồi.”
Bà lão Trâu vừa nói xong, hàng xóm lập tức quay sang nhìn nhau.
Đúng là có kẻ trộm thật sao?
Có người không tin, thò đầu ra hỏi: “Sao có thể được chứ? Nhà ngang này của chúng tôi mười mấy năm qua chưa từng gặp qua trộm cắp, huống hồ từ sáng sớm thì khu nhà này vẫn luôn có người, chưa từng thấy có người lạ nào tiến vào hết!”
Hôm qua mấy người cán thép trong nhà máy cán thép đều làm đến suốt đêm không ngừng nghỉ, người đi ra đi vào dường như cũng chỉ có bọn họ thôi, đàn ông nhà nào cũng đi tăng ca hết.
Nếu không, ban ngày sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi ăn ngủ.
Chưa nói đến việc trẻ con nô đùa ầm ĩ, chưa nói đến có kẻ trộm lẻn vào, dù là có người xa lạ tiến vào đi chăng nữa, bọn họ dù không quen cũng sẽ đi qua tán gẫu một hai câu.
Anh là ai vậy? Đến tìm người thân à!
Cuối cùng cũng có người thông minh, giúp phân tích tình hình: “Bà lão, tiền nhà bà mất từ khi nào vậy?”
Câu hỏi này khiến bà lão Trâu chợt kinh ngạc, bà ta cẩn thận ngẫm lại: “Buổi tối hôm qua tôi có mở ra còn nhìn thấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận