Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1149:

Bà cười cười, lời nói đã đến bên miệng cũng bị nuốt trở vào.
Bà không lên tiếng.
Cha Khương cũng không nói gì.
Ông yên lặng cầm đũa, một lúc lâu sau, ông mới nói: “Vợ chồng son hai đứa tự bàn bạc với nhau đi.”
Khương Thư Lan bất giác nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong: “Chuyện này anh có biết, Thư Lan, em muốn đi không?” Anh đang hỏi ý kiến của Khương Thư Lan.
Ở trước mặt người nhà, Khương Thư Lan cũng không giấu giếm.
Cô gật gật đầu: “Em muốn đi.” Sau đó, giọng cô hơi ngừng một chút: “Nhưng mà, em không yên tâm bọn nhỏ.”
Bọn nhỏ mới hơn năm tháng, cô mà đi, ít nhất cũng phải một tuần.
Nhưng cô không đi thì lại cảm thấy tiếc cơ hội này, đây cũng xem như kiếm thêm một khoản tiền cho hải đảo, với lại không chỉ hải đảo mới có tiền, mà cô cũng có.
Đây là chuyện hai bên đều có lợi.
Nhưng mà… Bây giờ Khương Thư Lan có ràng buộc, đây chính là điều khiến cô khó đưa ra lựa chọn, nếu không lúc ở văn phòng, cô đã trực tiếp cho Nhạc Kiến Thanh một câu trả lời.
Chu Trung Phong không trả lời Khương Thư Lan, mà anh nói với cha Khương và mẹ Khương: “Cha mẹ, những ngày Thư Lan đến thủ đô, phiền cha mẹ quan tâm chăm sóc bọn nhỏ nhiều hơn chút.”
“Này…”
Cha Khương và mẹ Khương không phải không quan tâm chăm sóc bọn nhỏ.
Mà là bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, khi Chu Trung Phong lại sảng khoái đồng ý cho Thư Lan đến thủ đô như vậy.
Phải biết rằng, hai đứa bé còn nhỏ, mẹ lại đi xa nhà, đứa bé ở lại với những người khác trong nhà dường như hơi không có khả năng.
Dù sao, con nít không thể cách xa mẹ, với lại giai đoạn này, chuyện gì cũng không quan trọng bằng bọn nhỏ.
“Trung Phong…” Cha Khương gọi một tiếng.
Chu Trung Phong biết bọn họ lo lắng cái gì, anh nói: “Cha mẹ, Thư Lan đến thủ đô, con sẽ đi cùng với cô ấy.”
Lời này vừa được nói ra, ngay cả khương Thư Lan cũng kinh ngạc: “Trung Phong?”
Chu Trung đi cùng với cô sao?
Sao cô lại không biết gì về chuyện này?
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: “Buổi chiều sư trưởng Lôi có tìm anh, đây là điều kiện của bọn anh, nhưng chủ yếu vẫn xem quyết định của em, nếu em đồng ý đến thủ đô, sẵn tiện anh cũng sẽ đi công tác.”
“Nếu em không đi, anh vẫn sẽ huấn luyện như bình thường.”
Không thể không nói, đây là một giải pháp rất nhân đạo.
Khương Thư Lan không khỏi nói: “Sư trưởng Lôi cũng thật tốt.”
Ánh mắt Chu Trung Phong lóe sáng, cụ thể thế nào thì anh không nói cho cô nghe.
“Vậy em quyết định rồi phải không?” Anh hỏi cô.
Khương Thư Lan gật đầu, cô nhếch miệng cười: “Nếu anh đi cùng với em, em cũng không cần lo lắng những chuyện sau đó nữa.”
“Bây giờ em chỉ lo cho bọn nhỏ.”
Nhìn hai vợ chồng son bọn họ đã bàn bạc xong, mẹ Khương xua tay: “Hai đứa cứ yên tâm mà đi đi, bọn nhỏ ở nhà, cha mẹ sẽ trông chừng giúp cho, đảm bảo chỉ có mập mạp chứ không có ốm yếu.”
Sữa bột và nước cơm, nhiêu đó cũng đủ rồi.
Vì vậy, Khương Thư Lan không còn nỗi lo nào nữa.
Buổi tối, Khương Thư Lan vì chuyện ban ngày, cô lăn qua lăn lại không ngủ được.
Chu Trung Phong bước vào sau khi tắm xong, cả người mang theo hơi nước, anh chỉ mặc một cái quần đùi, phía trên lộ ra khuôn ngực săn chắc.
Đường cong cơ bắp hoàn mỹ, một đường đi thẳng xuống phía dưới.
Tiếc rằng, Khương Thư Lan đang suy nghĩ chuyện khác, cô không có tâm trạng để thưởng thức.
Chu Trung Phong cầm khăn lông lau một đầu tóc đang ướt, anh vừa vào đã nhìn thấy Khương Thư Lan lăn qua lăn lại ở trên giường.
Lúc cô xoay người, áo ngủ bị cuốn lên, lộ ra một vòng eo trắng nõn mảnh khảnh, đường cong eo như ẩn như hiện.
Ánh mắt Chu Trung Phong âm trầm, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai vòng eo kia mềm mại như thế nào, tinh tế ra sao.
Anh buông lỏng khăn lông, treo nó trên giá áo, sau đó mới đi đến mép giường: “Sao vậy?”
Chính anh cũng không nhận ra giọng mình có hơi khàn khàn.
Giọng nói bất ngờ làm cho Khương Thư Lan giật mình, cô ngẩng đầu nhìn sang: “Anh tắm xong rồi hả?”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh cúi đầu nhìn cô: “Sao em còn chưa ngủ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận