Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 538:

Cái tốt không học được, chỉ học được mấy cái xấu thôi.
Chu Trung Phong bị nhéo nhưng không khó chịu gì, ngược lại còn dịu dàng mà nhấc Lôi Vân Bảo lên, một người đặt lên cổ, một người bế vào trong lòng: “Cái này mấy đứa cũng không nên học theo dượng nữa, còn tiếp tục học theo, cô mấy đứa sẽ giận đến mức đánh người đấy.”
“Nhìn xem, dượng đều bị nhéo đến xanh người rồi đây này.”
Lời nói đại như vậy thôi nhưng hai đứa nhỏ lại coi là thật, đồng loạt nhìn về phía cánh tay của Chu Trung Phong.
Không khỏi nói: “Đúng là con gái rất khó chiều, cô của bọn cháu cũng giống như vậy.”
“Dượng rõ ràng là một anh hùng, vậy mà vẫn bị cô dạy dỗ, mệt mỏi quá, con gái là con gái, sẽ không hiểu được nỗi khổ của con trai bọn cháu đâu.”
Khương Thư Lan: “...”
Cô không biết hai đứa nhỏ này bắt đầu theo phe của Chu Trung Phong từ khi nào.
Hơn nữa còn bị Chu Trung Phong hoàn toàn thu phục rồi.
Khương Thư Lan nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ một lát: “Nếu như mấy đứa đã là con trai rồi, về sau tự giặt quần áo của mình đi, tự mình nấu cơm đi, tự mình ru bản thân đi ngủ đi, đừng tìm tới người phụ nữ khó tính này nữa.”
Dứt lời, trực tiếp nhấc theo chiếc thùng mà đi về phía trước.
Mặc kệ ba nam tử hán ở phía sau.
Chu Trung Phong thả hai đứa nhỏ đang bế trên ngực đặt lên vai xuống đất: “Đi đi, vẫn nên nghĩ xem đi dỗ cô hai đứa thế nào đi!”
Lôi Vân Bảo: “...”
Tiểu Thiết Đản: “...”
Rõ ràng là cả ba người đều phạm lỗi, vậy mà người gánh vác hậu quả lại chỉ có hai người bọn chúng.
Trên đường đi tới chỗ bắt hải sản, Vương Thủy Hương với Miêu Hồng Vân sớm đã đi tới đó rồi, thậm chí còn có hai vợ chồng chính ủy Tống và Tiêu Ái Kính.
Nhưng Tiêu Ái Kính và Vương Thủy Hương lại không nói gì với bọn họ mà đứng cách xa chỗ đó.
Bộ dạng nước sông không phạm nước giếng với nhau.
Không khí trong lúc chờ đợi có chút xấu hổ, đợi đến khi Khương Thư Lan đến rồi không khí bên này lập tức được điều hòa lại.
“Thư Lan à, bọn chị ở đây.”
Vương Thủy Hương nhịn không được mà kiễng chân lên, vẫy vẫy tay.
Ngữ khí vô cùng thân thiết.
Miêu Hồng Vân cũng không kém là bao.
Nhìn thấy Khương Thư Lan thì như thể nhìn thấy cứu tinh vậy, nhịn không được mà đi về phía trước nắm tay Khương Thư Lan, thấp giọng nói: “Cuối cùng em cũng tới rồi.”
Khương Thư Lan cảm thấy có hơi buồn bực: “Có chuyện gì vậy?”
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân đồng loạt nhìn về phía Tiêu Ái Kính: “Nhìn thấy chưa? Vừa tới đã như vậy rồi, em mà không tới, bọn chị sợ là biển sẽ không dâng lên nổi mất.”
Dựa theo phương hướng mà hai người nhìn, Khương Thư Lan cũng đưa mắt nhìn qua.
Quả nhiên nhìn thấy được Tiêu Ái Kính ở phía xa, bộ dạng vừa nhàn nhã vừa cao cao tại thượng, khí chất tôi không thèm chấp nhặt với thường dân.
Khương Thư Lan lập tức cười lên: “Đừng quan tâm tới bọn họ, chúng ta mau đi thôi.”
Cô còn mang gia vị ở nhà đi, hôm nay không chỉ tới biển để bắt hải sản mà còn muốn nhân tiện đốt lửa ở đây để nấu một bữa trên biển luôn.
Thời này loại tình huống như vậy thực sự là rất ít.
Mấy người như Chu Trung Phong nhập ngũ nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ.
Chuyện của rừng cao su lần này, thoạt nhìn thì thấy mấy người Chu Trung Phong bị ủy khuất, kỳ thực thì không phải như vậy, thuận lợi mà được nghỉ phép, quang mính chính đại mà nghỉ ngơi.
Làm quân nhân có ai không khiến cho vợ con phải chịu thiệt đâu?
Cảm giác chưa chăm sóc đủ cho bọn họ nữa là đằng khác.
Chu Trung Phong cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này mới có tâm tư muốn đi biển bắt hải sản với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan vừa hỏi, Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân đồng loạt gật đầu: “Chị có mang nồi, Hồng Vân mang chậu với bát.”
“Cơ bản là mang đầy đủ hết rồi.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, Chu Trung Phong liền đi đến đó: “Mọi người tới đông đủ hết chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận